Chương 451. Tyền Cơ Chân Nhân
Lạc Ngưng cũng không biết nói gì cho phải, bước nhanh về phía trước, kiểm tra hơi thở và mạch đập của nữ nhân, phát hiện ra nàng trúng một đống độc dược, vẫn chưa chết, vội vàng lấy Bạch Hoàng Đan ra, nhét vào miệng nữ nhân, còn vỗ mặt nàng gọi:
“Thủy Thủy...?”
Bùi Tương Quân cầm thương đi tới sau, nhìn thấy Lạc Ngưng luống cuống tay chân cứu chữa, có chút nghi hoặc:
“Kinh Đường, đây là ai?”
Lúc đầu Dạ Kinh Đường cũng không rõ là ai, nhưng đoán chừng nữ nhân này có thực lực Võ Khôi, nhìn thấy quan sai là chạy, mà Ngưng nhi còn để ý như thế...
Đây không phải giáo chủ Bình Thiên giáo còn có thể là ai?
Dạ Kinh Đường nghĩ tới đây, trong tâm lạnh một nửa, vội vàng đi tới xem mạch đập của nữ tử.
Kết quả còn chưa đụng đến cổ tay, đã bị mu bàn tay Lạc Ngưng vỗ xuống.
Ba~
Lạc Ngưng kiểm tra mạch đập và hơi thở, phát hiện tình huống không đúng, lo lắng hỏi:
“Ngươi hạ thuốc gì lên nàng?”
“Ta chỉ dùng một cây Ly Hồn Châm, không hạ thuốc.”
“Đâm vào đâu?”
“Đâm...”
Dạ Kinh Đường ra hiệu chỉ vào mông của nữ nhân áo trắng.
?!
Đôi mắt của Lạc Ngưng trừng lớn mấy phần, nàng hiểu rất rõ tính tình điên rồ của nữ nhân này, biết Dạ Kinh Đường đã chọc phải phiền phức lớn, vội vàng ôm ngang nữ nhân áo trắng lên.
“Mau quay về thị trấn, nếu nàng thương gân động cốt, nữ vương cũng không gánh nổi cho ngươi.”
Dạ Kinh Đường lấy dây vải buộc trường thương buộc vào hai cây trường thương, làm thành cáng cứu thương tạm thời, dò hỏi:
“Nàng đến cùng là...”
Lạc Ngưng đặt nữ nhân áo trắng nằm sấp trên cáng cứu thương, nghĩ nghĩ một chút lại lấy khăn che mặt lại, che kín gò má, còn thay đổi tiếng nói.
“Nữ nhân lợi hại như vậy, ngươi không đoán ra là ai sao?”
Bùi Tương Quân rút thanh kiếm cắm bên cạnh ra xem xét, ánh mắt kinh ngạc:
“Giống như là Tuyền Cơ chân nhân... Kinh Đường, trước khi ngươi ra tay không hỏi một câu sao?”
Tất nhiên Dạ Kinh Đường biết Tuyền Cơ chân nhân là ai, nhưng hắn nghe nói Tuyền Cơ chân nhân là cao nhân đắc đạo, tị thế thanh cao không rời núi, mà khi tới đây, triều đình cũng không nói Tuyền Cơ chân nhân sẽ đến Ô Châu, bỗng nhiên gặp được ở đây, còn bị người đả thương, thực sự là chuyện ngoài ý muốn.
Dạ Kinh Đường và Tam Nương nâng cáng cứu thương lên, đi ra khỏi núi, lắc đầu nói:
“Ta còn chưa sờ tới nàng, là do nàng không nói câu nào đã quay đầu chạy, sau đó ngã xuống...”
Ánh mắt của Bùi Tương Quân cẩn thận:
“Vậy chắc chắn đã bị thương, cẩn thận, ở đây hẳn là còn cao thủ, người có thể đả thương Tuyền Cơ chân nhân tuyệt đối không phải phàm phu tục tử.”
Lạc Ngưng nghe đến đó cũng phản ứng lại, cẩn thận quan sát núi rừng xung quanh:
“Người đó là cao thủ dùng độc, có thể đánh thương nàng thì ba chúng ta cộng lại cũng không nhất định có thể chịu được một hiệp.”
Dạ Kinh Đường bán tín bán nghi:
“Nàng mạnh như vậy?”
Bùi Tương Quân nâng cáng cứu thương đi đằng trước, đáp:
“Ba vị trí đầu trong Bát Đại Khôi, trăm binh mã cũng không làm gì được nàng, ngươi cho rằng là hạng tôm tép như Hoàng Ngọc Long?”
Nói đến thì đây là lần đầu tiên Dạ Kinh Đường nhìn thấy Bát Đại Khôi sống sờ sờ, mặc dù vốn biết họ rất mạnh, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nửa chết nửa sống của Tuyền Cơ chân nhân, hình tượng vô địch trước kia tưởng tượng ra vẫn bị giảm bớt đi nhiều.
Nhưng mà khi nhớ tới bộ dáng đẫy đà của Ngây Ngốc và Ngọc Hổ, lại thích chơi bời, nêm sư phụ có bộ dáng này cũng không quá kỳ lạ, đúng là nhất mạch tương thừa.
Dạ Kinh Đường thấy Lạc Ngưng lo lắng đầy mặt, lại hỏi:
“Ngưng nhi, ngươi rất quen với nàng?”
Lạc Ngưng đi bên cạnh cáng cứu thương, giống như quân y ở chiến trường, cầm cổ tay Tuyền Cơ chán nhân, thời thời khắc khắc quan sát tình huống, nhỏ giọng đáp:
“Trước kia khi ta đi du ngoạn giang hồ, khi đi Bình Thiên giáo, tới trước Ngọc Hư Sơn - Đồ Châu. Lúc ấy quen biết được Tuyền Cơ chân nhân, coi như bèo nước gặp nhau ở cùng nhau một đoạn thời gian, ban đầu nàng muốn ta ở lại, nhưng cuối cùng...”
Dạ Kinh Đường thấy Lạc Ngưng muốn nói lại thôi, hỏi:
“Cuối cùng thế nào?”
Khi Lạc Ngưng kể về những chuyện giang hồ khi xưa, trong mắt có chút phức tạp.
Năm đó vì báo thù mà nàng lưu lạc giang hồ, quan hệ bèo nước gặp nhau với Tuyền Cơ chân nhân cũng rất tốt, nói là tình như tỷ muội cũng không đủ, nàng còn đã từng cân nhắc qua chuyện muốn bái nhập vào Ngọc Hư Sơn.
Nhưng Ngọc Hư Sơn được triều đình tôn sùng. Chưởng giáo Lữ Thái Thanh được trao tặng cái danh Quốc sư, về bản chất đã phân rõ giới hạn với giang hồ, bấy cứ khi làm chuyện gì đều phải xem ý của triều đình. Nếu nàng bái nhập vào đó, về sau rất khó sảng khoái báo thù, cho nên rất phân vân.
Vừa vặn trong đoạn thời gian đó gặp được Tiết Bạch Cẩm vừa ngoi đầu lên, Tiết Bạch Cẩm là phản tặc của Bình Thiên Giáo, đã đồng ý truyền thụ võ nghệ cho nàng, giúp nàng tiêu diệt Thiên Phật Tự cũng không cần cố kỵ điều gì, có thể nói hai người mới quen đã thân.
Dính líu quan hệ với Bình Thiên Giáo sẽ phải phân rõ giới hạn với triều đình, Tuyền Cơ chân nhân tất nhiên sẽ không đồng ý hôn sự này, vì thế nàng chỉ có thể vụng trộm không từ mà biệt, bỏ trốn cùng Tiết Bạch Cẩm.