Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 452 - Chương 452 - Đuổi Nàng Đi

Chương 452 - Đuổi Nàng Đi
Chương 452 - Đuổi Nàng Đi

Chương 452. Đuổi Nàng Đi

Sau đó nàng đại hôn cùng Tiết Bạch Cẩm, Tuyền Cơ chân nhân cho rằng nằng bị giáo chủ Bình Thiên Giáo bắt đi, còn chạy đến tận Thiên Nam muốn cứu nàng thoát li khổ hải, thiếu chút nữa đã đánh nhau với Tiết Bạch Cẩm.

Nàng không thể nói ra chuyện Tiết Bạch Cảm là nữ nhi, chỉ có thể nói nàng thật lòng yêu Tiết Bạch Cẩm, từ nay về sau nàng là người của Bình Thiên Giáo.

Lời vừa nói ra đã thành người ở hai phía đối lập, ân đoạn nghĩa tuyệt.

Trong đáy lòng Lạc Ngưng vẫn cảm thấy thẹn với Tuyền Cơ chân nhân, nhưng nàng có thù nhà nên không còn cách nào khác.

Bây giờ gặp lại bằng hữu cũ lần nữa.

Lạc Ngưng mới nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên cảm giác được có chút không đúng – nàng bây giờ chính là tiểu tặc, nếu bị Tuyền Cơ chân nhân phát hiện, nàng phải giải thích như thế nào?

Trước kia vì niềm vui mới mà vứt bỏ tình cảm cũ, trao thân cho phản tặc là áp trại phu nhân, sau đó lại di tình biệt luyến vượt quá giới hạn, tư thông với tiểu lang quân người của triều đình...

Nếu Tuyền Cơ chân nhân phát hiện chuyện này, không phải sẽ treo nữ nhân lẳng lơ như nàng lên đánh hay sao?

Tiếp đó, Dạ Kinh Đường là người trong quan phủ, bên người lại có đầu mục Bình Thiên Giáo như nàng đi theo, chuyện chân đạp ba con thuyền chẳng phải sẽ bị bại lộ hay sao?

Chưa nói đến chuyện Dạ Kinh Đường là gián điệp hai mang, Còn cấu kết với người đã từng là khuê mật của đồ đệ Tuyền Cơ chân nhân, nếu cho Tuyền Cơ chân nhân biết, không phải sẽ thiến tên tiểu tặc này đi sao, nếu không như vậy thì có lỗi với tính tình kia của nàng.

Lạc Ngưng có cảm giác Dạ Kinh Đường sắp gặp chuyện lớn, vội vàng đến bên cạnh Dạ Kinh Đường ghé vào tai hắn thấp giọng nói:

“Khi nàng tỉnh lại, tuyệt đối ngươi đừng cho nàng biết ta ở đây.”

Dạ Kinh Đường biết hai người có quen biết, tất nhiên hiểu rõ chuyện Ngưng nhi không thể lộ ra ánh sáng, gật đầu đáp:

“Vậy chút nữa người trốn đi trước, ta đuổi nàng đi.”

Lạc Ngưng che mặt rất kín kẽ, chạy nhanh trong rừng núi một lát, cảm thấy chuyện này như một quả bom lớn sớm muộn cũng sẽ nổ, nên giải thích trước một chút:

“Ta vốn dĩ bị người quấy rầy đòi hỏi giành bằng được, nếu như về sau thật sự bị phát hiện ta...ta sẽ nói ta làm việc ở kinh thành, người bắt lấy ta, coi trọng sắc đẹp của ta, vừa đấm vừa xoa bắt ta về nhà. Thân ta ở Đại Ngụy, lòng ta thì đang ở Nam Tiêu Sơn...”

??

Dạ Kinh Dường kinh ngạc nhìn nàng: “Vậy không phải ta đã trở thành đạo tặc hái hoa, cẩu quan bắt mĩ nữ gom về hậu trạch? Nếu để cho Tuyền Cơ chân nhân biết, không phải sẽ đánh chết ta?”

Lạc Ngưng nhướng mày: “Nói theo tình hình thực tế thì nàng sẽ không đánh chết ngươi sao? Giải thích như vậy, chí ít ngươi có thể phủi sạch quan hệ với Bình Thiên Giáo, chỉ là đạo đức cá nhân có chút kém.”

Dạ Kinh Đường nghĩ một chút cũng thấy đúng, quan hệ của hắn và Ngưng nhi rất mật thiết, nếu muốn cho Tuyền Cơ chân nhân tin hắn không phải nội ứng của Bình Thiên Giáo, hoặc là Ngưng nhi di tình biệt luyến, phản bội Tiết Bạch Cẩm, hoặc là tên cẩu quan như hắn cướp vợ người ta, chiếm đoạt Ngưng nhi.

Khiến cho Ngưng nhi chịu nỗi oan ức di tình biệt luyến, hiển nhiên không thích hợp, nhưng hắn phải đeo trên lưng cái nồi cướp đoạt mĩ nhân, chẳng phải hình tượng của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ?

Dạ Kinh Dường suy nghĩ một lát, cũng chỉ có thể âm thầm hít sâu một hơi:

“Đi một bước tính một bước đi, về đến thị trấn lại bàn bạc tiếp...”

Vừa qua giờ tý.

Bỗng nhiên truyền đến tiếng binh mã, khiến cho Bạch Túc trấn vốn yên tĩnh trở thành một mảnh hỗn độn, giữa đường phố chỉ có đội ngũ quan binh qua lại tuần tra, người giang hồ chưa kịp bỏ chạy, bị dây thừng trói chặt hai tay ngồi trên mặt đất chờ thẩm tra.

Trong ngõ Hàm Nguyệt bốc lên một trận hỏa hoạn, dinh thự của ba đại gia tộc vốn đã bị khống chế, chỉ còn lại người của Hàm Nguyệt lâu bị tập chung hết vào trong một đại viện để trông giữ.

Dân thường trong Bạch Túc trấn, tiến vào trạng thái giới nghiêm dưới sự tuần hành của quan binh, đóng chặt cửa sổ chờ ở trong nhà, ngoài vài tiếng chó sủa không nghe được bất kì âm thanh nào khác.

Trong khách điếm bên góc thị trấn, Dạ Kinh Đường cầm Hắc Nha lệnh bài đuổi đi quan binh tới điều tra, sau khi đóng lại cửa khách điếm đi lên lầu hai.

Thảm họa chiến tranh bỗng nhiên sảy ra, ngay cả trưởng quỹ cũng chạy mất, khách điếm nhỏ vườn không nhà trống.

Dạ Kinh Đường đi lên gian phòng ở lầu hai, thân ảnh hiện ra bên cửa sổ, ngắm nhìn núi hoang phía xa, lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh.

Mà bên trong căn phòng cách vách, đang rất bận rộn, trên bàn đặt mấy ngọn nến, chiếu sáng từng góc khuất trong căn phòng.

tc chân nhân mặc váy dài màu trắng tuyết, nằm sấp trên gường, gương mặt dán trên gối, nhắm mắt yên tĩnh nhu hòa, gương mặt có chút phiếm hồng, không có bất cứ động tĩnh gì.

Lạc Ngưng mặc áo choàng bộ khoái, che mặt rất kín, ngồi bên cạnh kiểm tra tình huống mạch đập, trong mắt hiện lên nét lo lắng rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment