Chương 453. Tà Thuyết
Bùi Tương Quân cũng không che dung mạo lại, bưng chậu nước nóng tới, đặt ở trên cạnh giường, dịu dàng hỏi thăm:
“Sao rồi?”
Lạc Ngưng sợ Tuyền Cơ chân nhân bỗng nhiên tỉnh lại phát hiện, vẫn đè ép tiếng nói:
“Đã ăn Bạch Hoàng đan, tình huống bên trong đã khôi phục một chút... Tiểu tặc này dùng Ly Hồn châm, gây trở ngại cho việc lưu thông khí huyết, đầu tiên phải lấy châm ra.”
Ly Hồn châm rất nhỏ, sau khi đâm vào da thịt ngay cả vết thương cũng không nhìn thấy, lại có độc tố kích thích cơ bắp cơ chặt, nếu cưỡng ép nhổ ra sẽ gây tổn thương cho kinh mạch lưu lại ám thương, một khi võ giả bị kim đâm vào huyệt vị quan trọng, dù có lợi hại hơn nữa cũng phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Dạ Kinh Đường không ra tay độc ác, chỉ đâm vào bên mông, có thể hạn chế được tác dụng của châm, nhưng khi nhổ ra vẫn là chuyện rất phiền phức.
Trước tiên Lạc Ngưng cho Tuyền Cơ chân nhân ăn giải dược, làm dịu đi độc tố của Ly Hồn châm, sau đó lật Tuyền Cơ chân nhân nằm nghiêng, cởi đai lưng.
Tuyền Cơ chân nhân mặc váy dài tuyết trắng, trên dưới toàn thân chỉ có mấy đóa hoa mai thêu trên giày và váy, lúc đầu váy trắng không nhuốm bụi trần, vì bị ngã từ trên tán cây xuống, trên váy bị mấy vết rách nhỏ, bị bẩn một chút, nhưng chỉnh thể vẫn coi như hoàn hảo.
Trời tháng sáu nóng nực, Tuyền Cơ chân nhân cũng không mặc nhiều, dưới váy trắng là nội y và quần mỏng màu trắng, sau khi vén lên vạt áo liền hiện ra bờ vai trắng nõn và xương quai xanh, hình dạng có thể nói là một chiếc bát ngọc hoàn mỹ, bị chiếc yếm tam giác màu trắng bao bọc lấy, vải vóc tơ lụa dưới ánh đèn mờ nhạt hiện ra cảm giác mông lung, giống như có thể trông thấy được đóa hồng mai tô điểm lên vải vóc, che đi bộ phận quan trọng, giống như không nhìn thấy được gì.
Bùi Tương Quân nhìn thấy yếm trắng, trong mắt hiện ra chút ngoài ý muốn:
“Tuyền Cơ chân nhân là thế ngoại cao nhân, không nghĩ tới cũng sẽ mặc loại đồ lót này...”
Đối với việc này Lạc Ngưng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao nàng đã biết được tính tình của Tuyền Cơ chân nhân từ trước, đối với bên ngoài thì xuất trần đầy tiên khí, nhưng bí mật là chuyện gì cũng làm được còn là người nát rượu.
“Người ta là cao nhân đắc đạo trên núi, sao lại chịu quy củ trói buộc của tục thế.”
Lạc Ngưng giải thích giúp bằng hữu cũ một câu, sau đó đưa tay kéo quần mỏng xuống, vải vóc tơ lụa trượt qua cặp mông, trắng nõn sáng bóng như trứng gà bóc, hiện ra dưới ánh nến.
Làn da của Tuyền Cơ chân nhân cực trắng, cả thân thể hoàn mỹ giống như một khối dương chi bạch ngọc, dưới đèn đuốc chập trùng tinh tế, nhìn rất có mỹ cảm.
Lúc đầu Bùi Tương Quân cũng không nhìn chằm chằm những chỗ bí ẩn của nữ nhân, nhưng ngồi bên cạnh, sau khi quần trắng mỏng trắng trượt xuống, khóe mắt vẫn phát hiện có chỗ không thích hợp, nghiêng đầu dò xét:
“A ~... đây là nàng tự mình cạo hay là...”
Trước đây Lạc Ngưng ở cùng Tuyền Cơ chân nhân một đoạn thời gian, biết một vài bí mất nhỏ mà người đời không thể nào biết được, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nơi trần trụi, giải thích:
Theo như lời giáo chủ nói, con gái người ta ba tuổi đã bắt đầu tắm thuốc, luyện nội công, sau khi lớn lên thân thể cao ráo, làn da trắng nõn, nhưng có một vài cô nương có thiên phú quá tốt, lại rất chăm chỉ, chưa đến mười một mười hai tuổi tiến vào giai đoạn phát dục đã đả thông khí mạch toàn thân, nên có khả năng biến thành bạch hổ trời sinh...”
Bùi Tương Quân nửa tin nửa ngờ, vô thức cúi đầu liếc mắt nhìn:
“Còn có loại tà thuyết này? Ta đường đường là Bát Khôi chi tư...”
“Chỉ là có khả năng thôi, tùy người khác nhau, cũng không phải người có thiên phú tốt đều sẽ không có một ngọn cỏ... mà đây cũng không phải là chuyện gì tốt, nhìn như của bé gái, bị người khác nhìn thấy thì xấu hổ chết..”
Bùi Tương Quân chớp chớp mắt hạnh, nhưng mới là lần đầu tiên gặp được chuyện này, trong lòng rất tò mò, muốn dùng tay sờ thử, kết quả mới đưa được một nửa, Lạc Ngưng đã vỗ tay nàng xuống:
“Ngươi không giúp được gì thì đi ra ngoài, đừng ở đây quấy rối!”
Bùi Tương Quân rụt nắm tay lại, giúp lật Tuyền Cơ chân nhân lại nằm nghiêng trên giường:
“Ta chỉ tò mò chút thôi, ta cũng là nữ nhân, cũng không sờ loạn...”
Lạc Ngưng dùng tay ấn xuống mông, nhẹ nhàng xoa ấn, đợi thuốc giải độc tố có tác dụng, cơ bắp thả lỏng sẽ rút kim châm ra, sau khi cẩn thận kiểm tra mạch đập, thấy thân thể Tuyền Cơ chân nhân đã bắt đầu khôi phục nhanh chóng, mới âm thầm thở ra nhẹ nhõm:
“Tò mò.. ngươi cũng muốn biến thành dạng này?”
“A ~ đừng nói mò...”
...
Ngay lúc đó, cửa sổ phòng bên cạnh.
Dạ Kinh Đường đứng chắp tay nhìn ra tiểu trấn đang lộn xộn, sắc mặt lạnh lùng đầy vẻ yêu nước thương dân, nhíu mày trầm tư.
Nhưng vách hai căn phòng chỉ được che bằng gỗ, hai nữ tử nói chuyện với nhau không thèm coi hắn là người ngoài, dù không muốn nghe cũng rất khó.
Bị ép buộc tăng thêm kiến thức mới, trong lòng Dạ Kinh Đường cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể đè tạp niệm trong lòng xuống, dùng hết sức coi như không nghe thấy gì.