Chương 454. Không Cần Chữa Trị
Đứng chờ bên cửa sổ thật lâu, tiếng xột xoạt trong phòng bên cạnh mới an tĩnh lại, sau đó tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong bóng tối.
Đông đông đông...
Kẹt ~
Cửa phòng mở ra, Bùi Tương Quân đi từ bên ngoài vào phòng.
Nhịn từ buổi sáng đến giờ, không ngừng bôn ba treo lên mười hai phần tinh thần, tinh thần và thể lực đều bị tiêu hao quá lớn, trên mặt Bùi Tương Quân rõ ràng có chút buồn ngủ, sau khi đóng cửa lại, còn ngáp một cái rồi giơ tay duỗi lưng.
“Ừm ~ ... sao?”
Kết quả còn chưa duỗi xong cái lưng mỏi, Bùi Tương Quân đã phát hiện bên hông mình bị hai cánh tay cào ngứa.
Xúc cảm đột nhiên xuất hiện, khiến cho thân thể nàng đột nhiên cơ rụt lại, nhìn về phía Dạ Kinh Đường im hơi lặng tiếng sờ phía sau., mắt hạnh hơi trừng, có chút nổi nóng:
“Ngươi làm cái gì? Không biết lớn nhỏ...”,
Dạ Kinh Đường thấy Tam Nương dùng khí khái trưởng bối mười phần nhìn mình, đưa tay giúp nàng chỉnh lại mái tóc có chút rối:
“Tình huống bên kia như thế nào?”
Bùi Tương Quân đưa lưng về phía cửa phòng đã bị Dạ Kinh Đường ngăn chặn, phải ngẩng đầu nhìn người, trong lòng có chút cảm giác quái dị, tránh khỏi ánh mắt của Dạ Kinh Đường, nhẹ nhàng nói:
“Đã không còn gì đáng ngại, thân thể Tuyền Cơ chân nhân có nội tình rất tốt, đoán trừng ngày mai sẽ khôi phục như ban đầu. Chim Chim trở lại chưa?”
“Có lẽ Bạch Tư Mệnh bị đánh đến sợ, vẫn chưa chạy đến hang ổ của Ô Vương...”
Dạ Kinh Đường giúp nàng sửa sang lại tóc lần nữa, thấy khuôn mặt của Tâm Nương thế mà đỏ lên hiện ra chút xấu hổ, liền lấy tay xuống:
“Sắc trời không còn sớm, Tâm Nương nghỉ ngơi một lát trước đi, ta gác đêm được rồi.”
Bùi Tương Quân xoắn xoắn lọn tóc, khẽ thở dài:
“Ta cũng rất muốn nghỉ ngơi, nhưng Ngưng nhi sợ bị Tuyền Cơ chân nhân phát hiện, nên muốn đi ra ngoài tránh mặt, ngươi lại phải canh ở đây, tránh cho xảy ra chuyện. Ta cũng không thể đi cùng ngươi, bỏ nàng một mình ở ngoài, với công phu mèo ba chân kia của nàng...”
“Ngươi nói ai công phu mèo ba chân?”
Kẹt ~
Khi đang nói chuyện cửa phòng bị đẩy ra, Lạc Ngưng che cả người kín mít đi tới, đưa tay lên là muốn vỗ mông Tam Nương một cái.
Dạ Kinh Đường nắm chặt tay Ngưng nhi, lên tiếng hòa giải:
“Bây giờ trong thị trấn binh hoa mã loạn, một mình ngươi ở bên ngoài làm sao ta có thể yên tâm, để Tam Nương đi theo ngươi còn an toàn một chút. Các ngươi ở lại khách điểm cuối phố, ở đó đừng chạy loạn.”
Lạc Ngưng biết gần đây trong Ô Châu cao thủ nhiều như mây, đi một mình ra xa cũng có chút sợ hãi, nhưng trong đáy lòng nàng cũng có chút lo lắng, liếc nhìn Dạ Kinh Đường:
“Tuyền Cơ chân nhân hôn mê bất tỉnh, ngươi...”
?
Dạ Kinh Đường thả tay ra, có chút im lặng.
Lạc Ngưng nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy tiểu tặc luôn thẳng thừng sàm sỡ khi nữ nhân tỉnh táo, chuyện lợi dụng khi thừa dịp người ta hôn mê đúng là không có hứng thú, nghĩ lại một chút cũng không nói nhiều, chỉ nói:
“Ngươi... ngươi có cần chữa trị một chút hay không?”
Dạ Kinh Đường đích xác muốn điều trị một chút, nhưng Tuyền Cơ chân nhân ngay bên cạnh, lỡ như điều trị được một nửa, Tuyền Cơ chân nhân bất ngờ tỉnh lại, vậy thì sẽ sảy ra chuyện lớn, lắc đầu cười nói:
“Chờ ngày mai rồi nói sau.”
Lạc Ngưng và Bùi Tương Quân thấy vậy cũng không nói nhiều, cầm theo vật tùy thân cùng nhau rời đi.
Dạ Kinh Đường đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn hai người tiến vào một khách điếm cuối phố, đợi khi Bùi Tương Quân ngoắc tay bên cửa sổ, mới quơ quơ bàn tay ra hiệu cho hai người nghỉ ngơi sớm một chút.
Sau đó ngồi khoanh chân trên giường, trường đao đặt ngang trên đầu gối, nghe động tĩnh phòng bên cạnh, chờ Tuyền Cơ chân nhân tỉnh lại...
---
Một bên khác.
Rạng sáng, Tây Nam Ô Châu, quận Hà Nguyên.
“Giá ~ ~ “
Lộc cộc lộc cộc...
Móng ngựa gấp rút, lao vùn vụt ra trên quan đạo bên ngoài quận thành, dần đi tới ngoại ô.
Bạch Tư Mệnh cưỡi trên lưng ngựa, liên tục bôn ba trên hai canh giờ, trên đường trộm ba con ngựa tiếp sức phi nước đại, chạy từ Kiến Dương đến quận Hà Nguyên, trong lòng vẫn thấy không yên, chạy một đoạn lại quay đầu xem xét tình huống, tránh cho có người theo đuôi.
Cẩn thận như vậy là bởi vì khi ở trong núi, hắn nâng lên mười hai phần cẩn thận để ý chút gió thổi cỏ lay ở phía sau, rõ ràng đã xác nhận không có bất kỳ khác lạ gì, nhưng âm thanh một trận chém giết lại vang lên từ sau lưng hắn tầm ba mươi trượng.
Hơn ba mươi trượng đối với người bình thương mà nói thì là rất xa nhưng ở cấp độ tiếp cận Bát Đại Khôi này, chỉ là một cái ngoảnh đầu là có thể tới, hoàn toàn trong phạm vi hắn có thể phát hiện ra, vậy mà hắn không phát giác được, chỉ có thể nói rõ ràng khinh công của đối phương hơn hắn rất nhiều.
Bị loại cao thủ sâu không lường được này theo dõi, Bạch Tư Mệnh nào dám lại phớt lờ, căn bản không giám quay về Phục Long động, biện pháp thoát khỏi theo dõi nhanh nhất, chính là dùng tốc độ cao nhất đánh bạc vận mệnh chạy trốn.