Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 455 - Chương 455 - Mệt Chết Chim Chim

Chương 455 - Mệt Chết Chim Chim
Chương 455 - Mệt Chết Chim Chim

Chương 455. Mệt Chết Chim Chim

Tốc độ của một võ giả đỉnh cao có thể phát huy trong cự ly ngắn nghe rợn cả người, nhưng khi trèo đèo lội suối đuổi theo ngựa phi liên tục hai canh giờ, vẫn có thể bảo trì im hơi lặng tiếng, không bị cao thủ định lưu phát hiện bất cứ dấu vết gì, theo Bạch Tư Mệnh thì đó không còn là người.

Khi Bạch Tư Mệnh chạy đến bên cạnh Hà Nguyên quận, vẫn không phát hiện phía sau có bất kì dấu hiệu theo dõi nào, lo lắng trong lòng cũng dần dần buông xuống, nên quay đầu ngựa chạy về phía vùng ngoại ô Tê Phượng sơn trang.

Tê Phượng sơn trang là một thế lực giang hồ hạng hai trong thập nhị môn Ô Châu, thực lực bình thường, cũng chỉ so với loại như Huyền Vũ đường dựa vào tổ tông tích góp cho đủ số mạnh hơn một chút.

Mặc dù thực lực yếu, nhưng Tê Phượng sơn trang có mạng lười rất rộng, có nguồn gốc sâu xa với Trạch Châu, tiểu thư trong nhà, còn đến Trạch Châu xưng bá Quân Sơn Đài.

Bạch Tư Mệnh chạy thật nhanh một đoạn đường dài đến đây, hiển nhiên không đơn giản bởi vì nơi này cách gần Hàm Nguyệt lâu.

Bạch Tư Mệnh là môn khách đứng đầu của phủ Ô Vương, những năm gần đây còn phụ tá Ô Vương tạo phản, hiểu rất rõ quan trường tại kinh thành, loại cơ cấu đặc vụ như Hắc Nha không có khả năng không để ý tới.

Vừa rồi đi ra từ Hàm Nguyệt lâu, bị Hắc Nha Diêm Vương cản đường, Bạch Tư Mệnh đã nhìn được tướng mạo hắn, xác nhận hắn không phải bất kỳ ai bên trong Lục Sát.

Nhưng người trẻ tuổi này chỉ vừa đối mặt đã như chuồn chuồn lướt nước chém một đao, lập tức giết chết Tiêu Sĩ Thần, võ nghệ của tên này rõ ràng cùng cấp bậc với Đế Thính Địa Tàng.

Mà hắn rút đao bằng tay trái, dùng đao pháp tập kích nhanh không thể phá, Bạch Tư Mệnh cùng Cừu Thiên Hợp đã từng là võ giả trên giang hồ, còn đi lại giữa Trạch Châu và Ô Châu không dễ nhận ra.

Người của Hắc Nha đều ở độ tuổi trên dưới hai mươi, dung mạo cực kì đẹp đẽ, lại biết Bát Bộ Cuồng Đao...

Đây không phải Dạ Kinh Đường còn ai vào đây nữa?

Mấy người Phủ Ô Vương trước đã nhận được bồ câu đưa tin từ kinh thành, báo Ô Vương âm thầm phái người đưa tin cho Quân Sơn Đài, trên miêu tả giống Hắc Nha Diêm Vương hôm nay gặp được y như đúc.

Trong tin tức nói Bạch Tư Mệnh sắp xếp người đưa đi Quân Sơn Đài, lúc ấy hắn còn chút nghi hoặc, sao bên kinh thành lại lo lắng như vậy, hôm nay mới hoàn toàn hiểu rõ, mấy người Tào A Ninh ở kinh thành gặp phải loại quái vật gì.

Bỏ qua năng lực điều tra không thể hiểu nổi, người này mới trên dưới hai mươi tuổi lại có thể luyện võ nghệ đến một bước này, hoàn toàn là phiên bản khác của Phụng Quan Thành, không cần nghĩ cũng biết có khí vận thông thiên, ai cản đường thì người đó chết.

Bây giờ không hiểu sao bị loại Diêm Vương sống như vậy mang theo vô số cao thủ đuổi giết đến trước mặt, Bạch Tư Mệnh biết đã sảy ra chuyện lớn.

Nhưng Ô Vương bị vây ở trong núi căn bản không đi được, cao thủ mạnh nhất dưới trướng chính là hắn, căn bản không giám xử lý loại nhân vậy này, chỉ có thể tiếp tục dùng cách mượn đao giết người, hối thúc Quân Sơm Đài nhanh chóng phái người tới, tiễn tôn Diêm Vương này đi.

Còn Quân Sơn Đài có thể tới hay không, Bạch Tư Mệnh cũng không lo lắm,

Võ nghệ cao thì dùng hai đối một, điêu luyện giải quyết nhị đương gia trưởng môn Hàm Nguyệt Lâu, đã có thể tính là Tông sư đỉnh lưu, có thể làm tiên phong dẫn đội đến vây quét Ô Vương, nói rõ chuyện cực kì được Nữ Đế tín nhiệm và trọng dụng, sau này tất nhiên sẽ quyền thế ngập trời,

Nhân vậy như Cửu thiên tuế vậy, nếu Quân Sơn Đài còn giám tiếp tục bỏ mặc nuôi hổ gây họa, chắc chắn sẽ bị người ta trở tay diệt môn.

Bạch Tư Mệnh phi nhanh đến ngoại ô Tê Phượng sơn trang, lập tức phi thân xuống ngựa, nhảy vào trong sơn trang rộng lớn.

Ngay khi thân ảnh Bạch Tư Mệnh biến mất, một con chim lớn cũng im hơi lặng tiếng hạ xuống dãy núi gần đó, đậu trên tảng dà “ục ục chít chít...” hai tiếng, muốn nói là – mệt chết Chim Chim...

Mà khi Chim Chim đậu trên tảng đá nghỉ tạm, quan sát xem có phải Bạch Tư Mệnh dừng chân ở đây hay không, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện trong rừng núi trùng điệp, hạ xuống điểm cao nhất dãy núi đối diện, lấy ra một ống dài nhìn về phía sơn trang xa xa.

“Cô?!”

Chim Chim nâng đầu lên, cảm thấy bóng người này khá quen...

Đêm dài chưa tẫn, trước ánh bình minh.

Bạch Túc trấn đã an tĩnh lại hoàn toàn, chỉ còn chút âm thanh của một ít binh lính ở quán rượu khá xa.

Trong gian phòng trên lầu hai khách điếm, Dạ Kinh Đường vẫn đang ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển pháp môn Ngọc Cốt Long Tượng Đồ rèn luyện gân cốt, tai thì chú ý đến chút gió thổi cỏ lay xung quanh.

Không biết đã im lặng bao lâu, tiếng chim bay xẹt qua ngoài cửa sổ, sau đó có tiếng móng vuốt đạp cửa sổ vang lên.

Cộc cộc cộc ~~

Dạ Kinh Đường mở mắt ra, cầm theo trường đao đứng dậy, đi tới trước mở ra cửa sổ, một quả cầu trắng lọt vào, sau khi rơi lên trên giường lập tức ngã ngửa, biến thành móng vuốt chổng lên trời:

"Chít chít. . ."

Dạ Kinh Đường biết Chim Chim bay một đêm rất vất vả, đi tới bên giường ngồi xuống, nâng Chim Chim đặt lên chân rồi vuốt lông:

"Có tìm được địa điểm không?"

"Chít chít. . ."

Bình Luận (0)
Comment