Chương 456. Tưởng Tượng Và Thực Tế
Chim Chim có thể phân biệt Đông Nam Tây Bắc cùng khoảng cách dại khái, Dạ Kinh Đường biết được Bạch Tư Mệnh đi về hướng tây bắc cách hơn hai trăm dặm, hắn lấy ra bản đồ tìm kiếm theo hướng đi, có thể thấy được ở bên cạnh Hà Nguyên quận Ô Châu, ở trong phạm vi thế lực của Tê Hoàng sơn trang.
Tê Hoàng sơn trang có thế lực không lớn, Hà Nguyên quận lại là chỗ giao thông quan trọng, khả năng Ô Vương trốn ở trong đó là không có.
Bạch Tư Mệnh cũng không bị thương, chạy tới nơi đó rất có thể là nơi đặt chân làm việc tạm thời, nếu không muốn bị cắt đứt manh mối, chắc chắn phải đến đó sớm một chút...
Nhưng Tuyền Cơ chân nhân còn chưa tỉnh...
Nghĩ tới đây, Dạ Kinh Đường nhíu mày, quay đầu im lặng nhìn về phía căn phòng bên cạnh, đặt Chim Chim lên gối đầu, đứng dậy đi ra cửa.
Trong khách điếm nhỏ cũng không người ngoài, lối đi nhỏ trên lầu hai tối như bưng.
Dạ Kinh Đường nghiêng đầu tai lắng nghe ngoài cửa phòng, tiếng hô hấp bên trong nhỏ đến không thể nghe thấy, không có cách nào xác định tình huống bên trong, đành mở cửa phòng ra.
Trong gian phòng không tính là rộng rãi, nến đỏ trên đế sớm đã cháy hết, còn dư lại một đống sáp nến.
Đoàn Tụ kiếm đã được thu vào trong vỏ kiếm màu trắng, đặt ngang ở trên bàn trang điểm, bên cạnh còn để hầu bao, hồ lô nhỏ và chút vật tùy thân.
Ở trong màn trướng, nhìn không ra tuổi tác của Tuyền Cơ chân nhân, trên thân mặc váy dài trắng tuyết, yên tĩnh nằm trên gối đầu, ngực đắp chăn mỏng, màu ửng hồng trên mặt biến mất, sắc mặt an bình, hai tay đặt ở bên hông, tư thế ngủ đoan chính.
Dung mạo Tuyền Cơ chân nhân rõ ràng rất văn tĩnh nhu nhã, cũng có thể được xưng tụng là khuynh thành, nhưng trên mặt lại bộc lộ nét lạnh nhạt tự nhiên, khiến cho người ta có một loại cảm giác “Ta không để ý bất cứ chuyện gì”, cho nên có cảm giác chuyện gì cũng làm được, làm cho người ta cũng cảm giác được không dễ trêu trọc...
Dạ Kinh Đường biết là đế sư đương triều đức cao vọng trọng, cao nhân đạo môn, nói nàng là lãnh tụ chính đạo cũng không đủ, đương nhiên sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, dùng cảm giác khẳng định tính tình của đối phương.
Quan sát tỉ mỉ thêm một chút, thấy nữ nhân không có động tĩnh, Dạ Kinh Đường chậm rãi đi đến trước giường, định bắt mạch để xem xét tình huống thân thể.
Kết quả là khi vừa đưa tay phải ra, còn không có đụng tới cổ tay nàng, đã phát hiện một đôi con ngươi đen nhánh, lẳng lặng mở ra, nhìn về phía hắn.
"..."
Bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt trong phòng yên tĩnh lại.
Tuyền Cơ chân nhân bừng tỉnh từ trong giấc mơ, trong mắt có chút mê mang, sau đó mọi chuyện trước khi hôn mê tràn vào trong đầu.
Hôm qua trúng Huyết Ngưng Tán của Bắc Lương đạo thánh, xác thực có uy lực rất lớn, ngay trong khi bức độc thì tên bộ khoái tuấn tú này xông tới, dẫn đến chuyện nàng không đi không được...
Hắn đuổi, nàng trốn, kết quả là còn chưa chạy thoát, khoe khoang tăng tốc một chút, kết quả khiến Huyết Ngưng Tán độc phát...
Cảm thấy tên bộ khoái này không có nguy hiểm, nên trước tiên áp chế độc tính, kết quả để cho tiểu tử Này cơ hội đi qua, vậy mà còn đâm vào mông nàng một châm...
Nghĩ tới đây, đôi mắt hoa đào của Tuyền Cơ chân nhân khẽ híp một cái, toát ra sắc mặt nguy hiểm.
? !
Dạ Kinh Đường thầm nghĩ không ổn, đang muốn thu tay lùi lại, đã phát hiện tay trái Tuyền Cơ chân nhân đặt bên hông bắn ra như điện chớp, nắm cổ tay phải của hắn.
Dạ Kinh Đường biết đối phương lợi hại, khi mới tỉnh dậy nếu có phản ứng quá khích, cánh tay hắn có khả năng sẽ bị đứt mất, lập tức thuận tay theo lực kéo, muốn bắt lấy cổ tay đối phương.
Tuyền Cơ chân nhân thấy tên bộ khoái trẻ tuổi này gan to bằng trời, cũng dám liều đọ công phu với nàng, trong mắt hiện lên chút buồn cười, thân hình nàng lúc này bắn lên, tay trái đồng thời kéo mạnh, muốn dùng thân thủ xuất thần nhập hóa, để cho tên bộ khoái trẻ tuổi này biết rõ cái gì gọi là trời cao đất rộng.
Cảnh tượng Tuyền Cơ chân nhân vốn nghĩ là —— nàng mặc áo trắng như tuyết bắn người lên từ trên giường, đồng thời kéo Dạ Kinh Đường ngã xuống giường, trong nháy mắt khi nàng phóng qua bên người Dạ Kinh Đường, dùng chăn mỏng quấn Dạ Kinh Đường thành sâu róm, ngã xuống giường.
Nàng thì nhẹ nhàng hạ xuống đất, nước chảy mây trôi cầm hồ lô rượu trên bàn trang điểm lên uống, lưu cho Dạ Kinh Đường một bóng lưng tiêu sái khó mà nhìn theo.
Ý tưởng này không tệ, nhưng khi Tuyền Cơ chân nhân khẽ động, đã phát hiện sau khi Huyết Ngưng tán tan đi đã lấy lại được sức lực, nhưng thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, khí huyết lưu thông chưa thuận, dẫn đến chuyện lực đạo nàng dùng có chút yếu ớt.
Mà tốc độ Dạ Kinh Đường đề khí hơn xa võ phu cùng trình độ, đến mức phản ứng còn nhanh hơn nàng, nàng dùng sức kéo một phát, hai chân của Dạ Kinh Đường cắm xuống đất, ý muốn ổn định thân hình.
Kết quả chính là Tuyền Cơ chân nhân không bật dậy, Dạ Kinh Đường cũng không dừng lại được, lập tức khiến hai bên lao vào nhau.
Dạ Kinh Đường bị lực lượng bộc phát kinh khủng của Tuyền Cơ chân nhân kéo cho lảo đảo ngã về phía giường nệm, Tuyền Cơ chân nhân vốn muốn ném hắn nằm xuống giường, mới đầu vốn không có ý nghĩ chống cự, chỉ chuẩn bị nói một câu:
"Nữ hiệp chậm đã!"
Nhưng ngay lúc đó hắn đã phát hiện ra, bạch y nữ nhân trước mắt này không nghĩ như vậy, sau khi dùng sức kéo một cái, vậy mà thân hình vậy mà lập tức bay ngang về phía hắn, độ cao hoàn toàn không đủ để vượt qua trên đỉnh đầu.
Tư thế nhìn như chuẩn bị đâm chết hắn.
? !