Chương 458. Đi Rồi
Tuyền Cơ chân nhân hơi nhấc tay, đánh gãy lời khách sáo:
"Dạ công tử gọi ta là Thủy nhi cô nương được rồi, chân nhân, đạo trưởng cái gì, quá già."
Dạ Kinh Đường nghĩ nghĩ một chút rồi dò hỏi:
"Võ nghệ của Thủy nhi cô nương, trên thế gian chưa có địch thủ, nhưng hôm qua lại... Ta cả gan hỏi một câu, hôm qua cô nương bị ai đánh ngất? Ta đang tra tìm nơi Ô Vương trốn tránh, không rõ thủ hạ của Ô Vương đến cùng có bao nhiêu nhân vật lợi hại..."
"..."
Tuyền Cơ chân nhân cảm thấy hình tượng vô địch của mình, ở trước mặt người bộ khoái trẻ tuổi này đã vỡ nát hoàn toàn.
Nàng phụng mật chỉ ra bên ngoài tìm kiếm Minh Long Đồ, đuổi đánh Bắc Lương đạo thánh quyết không bỏ, không thể để cho bất luận kẻ nào biết. Nhưng nếu không giải thích rõ ràng, Dạ Kinh Đường phụ trách truyện điều tra nơi trốn của Ô Vương, đối mặt với một nhân vật có thể mạnh mẽ quật ngã nàng, chỉ sợ hắn không dám tiến vào Vô sơn nữa.
Tuyền Cơ chân nhân sắp xếp lời nói một chút, thuận miệng giải thích:
"Ta xuống núi dạo chơi, đi đường tắt qua nơi đây, gặp được một con rắn đen có ba trăm năm đạo hạnh, có dấu hiệu hóa giao hóa rồng, để đề phòng nó gây họa cho bách tính dưới núi, ta rút kiếm chém nên trúng chút độc rắn."
?
Dạ Kinh Đường cảm giác có lẽ bà nương đã uống nhiều, hắn cau mày nói:
"Việc này liên quan đến an nguy của quan sai triều đình, cô nương giải thích như vậy, sợ là..."
"Công tử yên tâm đi, việc này không có quan hệ gì với Ô Vương. Chuyện ta xuất hiện ở Ô Châu, mong rằng công tử giữ miệng như bình, đừng truyền ra ngoài, nếu không..."
Tuyền Cơ chân nhân nói đến đây, mắt liếc qua eo của mình:
"Ta là người rất thù rất dai, thù mới hận cũ cùng tính một lượt, nửa đời sau của công tử chỉ sợ sẽ hối hận khi gặp phải ta."
Dạ Kinh Đường thật sự không nghĩ muốn gặp lại Tuyền Cơ chân nhân lần thứ hai, nên đối với lời này chắp tay nói:
"Cô nương yên tâm, ta tất nhiên giữ miệng kín bưng."
Tuyền Cơ chân nhân uống hai ngụm rượu nhỏ, trên gương mặt liền treo lên một áng mây đỏ, liên tục thất thủ trước mặt người ta nhiều lần, có thể là cảm thấy không còn mặt mũi, nàng cũng không ở lâu, liền đứng dậy, cầm đấu lạp Dạ Kinh Đường đưa qua đội lên đầu:
"Mặt trời mọc, tỉnh rượu, người đi, mặc dù cách Thiên Sơn và mưa gió. Nếu gặp lại là duyên, giang hồ gặp lại."
Dạ Kinh Đường thấy Tuyền Cơ chân nhân dùng vẻ nho nhã nói một câu như vậy, đứng dậy đưa tay lên, chắp lại:
"Thuận buồm xuôi gió."
"?"
Tuyền Cơ chân nhân nhìn Dạ Kinh Đường bày ra điệu bộ này, còn tưởng rằng hắn muốn cho nàng biểu diễn một chút văn võ song toàn, nghe thấy lời này lập tức im lặng, cầm lấy Đoàn Tụ kiếm, thân hình khẽ động, giống như cành liễu đưa theo gió, không tiếng động bay ra khỏi cửa sổ, tốc độ cực nhanh nhưng lại không chút tiếng động nào, tư thái có thể nói là mờ ảo như tiên.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy thân pháp siêu phàm của Tuyền Cơ chân nhân, trong đáy mắt cũng hiện lên một chút thưởng, khi đang muốn quay người, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài lại truyền tới một tiếng:
Soạt ——
Âm thanh nóc phòng bị giẫm sập.
? ?
Dạ Kinh Đường nhanh chóng xoay người đến bên cửa sổ dò xét, đã thấy bên trên mái nhà cách đó không xa bị giẫm hỏng thành một cái lỗ, mảnh ngói đang rơi xuống.
Mà một bóng lưng áo trắng tiên khí bồng bềnh, đang nhảy lên nhảy xuống bên trên các mái nhà, dần dời đi, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dạ Kinh Đường há to miệng, vốn định đánh giá hai câu, ngẫm lại đành thôi, trong lòng chỉ cảm thấy vị trí trước ba trong Bát Khôi chỉ là chút thổi phồng, vậy khi hắn đi đánh Hiên Viên Triều, giống như cũng không phải không có nắm chắc...
----
Một lát sau, ngoài khách điếm cuối phố.
Phía đông ló lên màu bạc trắng, thời gian có lẽ mới hơn năm giờ sáng, trên đường yên tĩnh không có nửa bóng người.
Dạ Kinh Đường dắt ngựa đi tới ngoài khách điếm, thấy người trong khách điếm này cũng chạy sạch đi tránh chiến tranh, liền tự buộc ngựa lại, sau đó ôm Chim Chim đang ngủ như heo chết, nhảy lên cửa sổ lầu hai.
Trong phòng rộng rãi không có đèn đuốc, trường thương tựa vào giá đỡ trước giường.
Để tiện cho việc quan sát, màn cũng không buông, hai nữ tử nằm giữa giường mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Sức chiến đấu của Ngưng nhi thấp hơn Tam Nương nên nằm ngủ ở bên trong, tối hôm qua gác đêm ca đầu, lúc này hai tay đặt bên hông ngủ say, mắt khẽ động, giống như đang nằm mơ, gương mặt lãnh diễm thậm chí còn có chút căng thẳng, đoán chừng là mơ thấy bị Bình Thiên giáo chủ bắt được nàng hồng hạnh xuất tường, hoặc là bị Tuyền Cơ chân nhân bắt được nàng di tình biệt luyến.
Tam Nương còn đang canh gác, nằm nghiêng bên ngoài, nhàm chán mà vuốt vuốt một cây trâm khắc hoa điểu trên tay.
Phát hiện hắn chạm tới của sổ, Tam Nương nhanh chóng thu cây trâm vào tay áo, đôi mắt hạnh chớp chớp, trên miệng xuỵt một cái, ra hiệu rằng Ngưng nhi vừa ngủ.