Chương 459. Suy Nghĩ Của Dạ Kinh Đường
Tính cảnh giác của Lạc Ngưng cũng không thấp, khi trong phòng có động tĩnh là mở mắt ra, tiếp đó hơi chống lên nửa người trên:
"Nàng đi rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ?"
Dạ Kinh Đường đặt Chim Chim vào trong mũ rộng vành lật ngửa lại:
"Không xảy ra chuyện gì, chỉ là Tuyền Cơ chân nhân so với tưởng tượng của ta có chút... Ừm... Muốn tiếp đất, một chút cái giá của cao nhân cũng không có, khiến cho người ta có cảm giác mới mẻ."
Lạc Ngưng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa tựa người lên gối đầu, đôi mắt hoa đào còn ba phần buồn ngủ:
"Từ trước đến nay nàng vẫn tùy tính, giống như bán tiên vậy, phàm nhân chúng ta nhìn không hiểu. Ngươi cũng đừng xem nhẹ nàng, Ly Hồn Châm lại cộng thêm một đống kịch độc không biết tên, vẫn có thể bình yên vô sự tỉnh lại nhanh như vậy, công lực có thể nói là sâu không lường được, so với Tam Nương thì lợi hại gấp mấy chục lần."
Bùi Tương Quân đang muốn nói tiếp, nghe vậy lại quay đầu lại:
"Tuyền Cơ chân nhân lợi hại cũng không phải ngươi lợi hại, ngươi đắc ý cái gì?"
Lạc Ngưng nhàn nhạt hừ một tiếng: "Lăn lộn giang hồ dựa vào quan hệ, sẽ chỉ vĩnh viễn là tay chân, không thành được kiêu hùng một phương."
Dạ Kinh Đường đi tới bên giường ngồi xuống, ngăn cản hai người cãi nhau, nói khẽ:
"Vừa rồi Chim Chim trở về, nói Bạch Tư Mệnh bỏ chạy đến Hà Nguyên quận. Các ngươi nghĩ thế nào?"
Bùi Tương Quân nghe thấy lời này, đã biết Dạ Kinh Đường muốn ngựa không dừng vó chạy tới đó, cau mày nói:
"Hà Nguyên quận cách chỗ này hơn hai trăm dặm, lộ trình hơn nửa ngày, ngươi cũng không phải người sắt, từ buổi sáng hôm qua đến bây giờ không được chợp mắt, giờ lại đuổi theo cũng làm được cái gì? Dùng đầu óc choáng váng đánh nhau với Bạch Tư Mệnh?"
Lạc Ngưng cũng gật đầu: "Cho dù bây giờ chạy tới, cũng đã đến giữa trưa, Bạch Tư Mệnh chạy thì đã sớm chạy. Ngươi nghỉ ngơi trước để lấy lại sức, nào có ai làm việc không ngủ không nghỉ, coi như ngươi chịu được, ngựa và Chim Chim cũng chịu không được hành hạ như thế."
Dạ Kinh Đường gần mười hai canh giờ không ngủ, đúng là không chống được, nhưng cũng không mệt rã rời, nhìn thấy hai cô nương cũng ngủ không ngon, ngẫm lại cũng không giữ vững ý kiến, xoay người nói:
"Thôi được, ta ngủ một chút, giữa trưa chúng ta xuất phát, đuổi tới sớm một chút."
Bùi Tương Quân thấy vậy, xoay người ngồi dậy đi vào đôi giày thêu, giữ chặt Dạ Kinh Đường, ấn lên giường:
"Ngươi ngủ ở đây, để nàng điều trị cho ngươi một chút. Ngươi không biết, khi nàng mới ngủ không yên phận chút nào, coi ta thành ngươi, tay sờ loạn khắp nơi."
Lạc Ngưng nhướng mày: "Ngươi chớ nói nhảm, ta sờ ngươi lúc nào?"
"Lúc ngươi ngủ thiếp đi tự nhiên không biết, không riêng gì động tay động chân, còn hà hơi, kẹp chân, a ~ ..."
Sau khi Bùi Tương Quân chế nhạo hai câu, chạy nhanh ra cửa, bưng cả Chim Chim đi.
Ánh mắt Dạ Kinh Đường hơi cổ quái, ngồi xuống bên cạnh hỏi:
"Ngưng nhi, ngươi vừa rồi nằm mơ?"
Lạc Ngưng quả thực đã nằm mơ, mơ thấy bị Tuyền Cơ chân nhân đuổi được, thiếu chút nữa đã hù chết nàng, làm sao có thể kẹp chân được.
"Ngươi đừng nghe nàng nói mò, từ trước đến nay ta ngủ rất ngoan, không phải ngươi không biết."
Dạ Kinh Đường lắc đầu cười, cũng không hỏi nhiều, tựa trên gối đầu nhắm mắt lại.
?
Lạc Ngưng còn tưởng rằng tiểu tặc muốn động tay động chân, sờ bánh bao hay kiểm tra cái gì, đã chuẩn bị diễn ra bộ dáng bị cưỡng bức, lại phát hiện Dạ Kinh Đường thành thực đi ngủ, trong mắt khó tránh khỏi chút ngoài ý muốn.
Môi Lạc Ngưng hơi giật, cũng không nhiều lời, kéo tay Dạ Kinh Đường, đặt lên túi lương tâm.
". . . ?"
Lúc đầu Dạ Kinh Đường muốn đường đường chính chính một chút, nhưng hình như thời gian khá gấp gáp, ngẫm lại một chút vẫn là nghiêng qua hôn...
Giữa trưa mùa hè, mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, trong phòng oi bức nhiều hơn mấy phần, trong căn phòng bên cạnh, truyền đến tiếng nói khẽ:
“Chít chít ~~ Chít chít ~~”
“Suỵt~ đừng đánh thức Kinh Đường...”
“Cô ~~”
....
Ở sau tấm màn giường, lông mi Dạ Kinh Đường giật giật, tiếp theo hắn mở mắt ra, sau khi ngủ trong đầu trống rỗng, hắn có chút mờ mịt, sau một lúc mới nhớ tới bản thân bây giờ đang ở đâu.
Thời tiết nóng nực, chăn mỏng vốn đắp trên người đã bị đá sang một bên.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, có thể là Lạc nữ hiệp thấy thân thể của hắn quá nóng, nên đã lật người dịch sang một bên, đưa lưng về phía hắn ngủ say, lộ ra đường cong eo lưng hoàn mỹ, cùng bờ mông trắng nõn với đôi chân dài...
Thật trắng...
Trong nháy mắt Dạ Kinh Đường cảm thấy thời tiết vốn nóng bức lại khô nóng thêm mấy phần, nhưng nhìn thấy Ngưng nhi ngủ say đến thơm ngọt không có phản ứng, hắn không nỡ lập tức “hết ngày dài lại đêm thâu”, mày chỉ nghiêng đầu cẩn thận thưởng thức, nghĩ lại một chút lại cầm lên bình sứ đặt bên gối đầu.
Đêm qua hắn dùng Đồ Long Lệnh, dùng sức cánh tay quá mạnh khó tránh khỏi có chút đau nhức. Khi Ngưng nhi bị bắt nạt, không muốn kêu ra tiếng, đã tùy tiện tìm một chút chuyện để làm, phân tâm giúp hắn xoa cánh tay, kết quả đầu váng mắt hoa cầm nhầm bình thuốc.
Hắn hỏi là thuốc gì, Ngưng nhi ấp úng không chịu nói, cuối cùng dưới thế công của hắn nàng mới thẳng thắn đó là thuốc nhổ lông vùng kín tạm thời, còn đề phòng che vào, sợ hắn nhất thời hưng phấn muốn thử.
Hắn cảm thấy thứ này không có gì quan trọng, dù sao tư thái của Ngưng nhi từ đầu đến chân hoàn mỹ không tỳ vết, nhiều một phần hoặc thiếu một phần đều là vẽ rắn thêm chân, mà với tính tình nhỏ nhen của Ngưng nhi, nếu dám biến nàng thành bộ dáng khó xử đó, vậy xác định nàng sẽ tức giận đến nửa tháng không thèm nhìn hắn.
Nhưng hù dọa một chút vẫn được.