Chương 460. Quân Sơn Đài Nhận Tin
Dạ Kinh Đường nghĩ một chút, ngón tay lại dính một ít nước trong chén, sau đó cầm bình thuốc nhỏ, mày quay ra phía sau lãnh diễm động lòng người của Ngưng nhi, bàn tay cẩn thận vòng về phía chiếc eo thon...
“Ưm ~~”
Lạc Ngưng giữa trưa mới ngủ, vốn không ngủ quá sâu, 2 tấc dưới rốn lại truyền đến cảm xúc lạnh buốt, chân cong lên một chút, hơi hơi nhíu mày sau đó mở mắt ra.
Ánh vào mắt đầu tiên là khuôn mặt tuấn mỹ vô song của tiểu tặc, đang hết sức chăm chú làm gì đó.
Khi cúi đầu nhìn lại, thấy tay của tiểu tặc đang cầm bình thuốc, ngón tay đang ở....
“A!!!!”
Nàng rít lên một tiếng.
Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của Lạc Ngưng trừng lớn, trong đáy mắt hiện ra sự hoảng sợ và luống cuống, thân thể giống như bị điện giật lui về phía sau, sau đó cúi đầu kiểm tra -- mặc dù vẫn còn, nhưng thiếu chút đã không còn nữa, khiến cho nàng không còn mặt mũi gặp người...
Nghĩ tới đây, trên mặt Lạc Ngưng thậm chí hiện ra chút bi phẫn, cầm lấy gối đầu đánh về phía nam nhân xấu xa thừa khi nàng đi ngủ mà làm loạn:
“Ta đánh chết ngươi, tên tiểu tặc này! Ngươi... Sao ngươi có thể làm như thế?”
Lập tức đến mức nước mắt cũng ứa ra.
Dạ Kinh Đường bị gối đầu đập mấy cái, không có chút đau đớn gì, ngược lại là động tác của Ngưng nhi quá mạnh làm cho quả dưa nhỏ lắc loạn khiến hắn thấy quáng mắt, vội vàng nắm chặt cổ tay nàng, nhẹ nhàng an ủi:
“Là nước, chỉ đùa chút thôi, đừng nóng giận.”
Lạc Ngưng trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường một lát, thấy hắn nói chỉ đang đùa, trong lòng như trút được gánh nặng, sau đó càng thêm tức giận, cầm gối đầu lại đập Dạ Kinh Đường mấy cái:
“Nói đùa? Ngươi có tin ta thừa dịp ngươi đi ngủ biến ngươi thành thằng nhóc chưa mọc lông hay không?”
Ba ba ba ~~~
Khi hai người đang mày đùa nghịch, cửa phòng bị đẩy ra, tam đường thò đầu vào hỏi:
“Các ngươi sao rồi?”
Mặc dù cách màn giường khá xa không nhìn thấy cái gì, nhưng Lạc Ngưng vẫn kinh hãi vội vàng ôm lấy gối đầu, dạ vờ bình tĩnh:
“không có gì, khi hắn đi ngủ gọi tên nữ vương gia khiến ta thức giấc... Sắc trời đã không còn sớm, chuẩn bị lên đường đi.”
Bùi Tương Quân ở phòng bên cạnh cũng không nghe thấy Kinh Đường nói chuyện hoang đường, trong lòng đoán có thể là Kinh Đường làm chuyện xấu. Nhưng hai người cãi nhau ầm ĩ trên giường nàng cũng không tiện xen vào, chỉ nói một câu: “Nắng chiếu đến mông rồi mau dậy ăn cơm.” Rồi đóng cửa lại.
Dạ Kinh Đường trấn an Ngưng nhi một lát, nhanh chóng mặc quần áo, đi xuống lầu ăn cơm rau dưa, chờ khi mặt trời vượt đỉnh một chút, lập tức cởi ngựa tiếp tục lên đường, mau chóng chạy về hướng Hà Nguyên Quận.
---
Một bên khác, Quân Sơn Đài.
Giáp ranh hai châu Ô – Trạch, kiến dương thành cách Trạch Châu một khoảng, là nơi tọa lạc của Quân Sơn Đài, chưa đến 800 dặm về phía đông nam.
Ngày giữa trưa, Vân Mộng Trạch mây mù lượn lờ ngàn dặm, 36 tòa đảo ẩn nấp giữa sóng biếc, được xâu chuỗi nhờ hành lang đình đài, mày ở giữa các tòa nhà thuyền hoa phiêu đãng theo sóng, hội tụ vô số đau khách từ trời nam biển bắc tới Triều thánh hoặc dương danh.
Gần đây Ô Vương làm phản, gây ra sóng gió rất lớn, nhưng người Giang hồ quanh Quân Sơn Đài, rất ít người để ý đến chuyện đó, đa phần mọi người đều đang nói tới một chuyện khác - Cừu Thiên Hợp xuất quan.
Cừu Thiên Hợp là một trong “Vân Trạch tam kiệt” của 30 năm trước, mấy chục năm gần đây dù long đong nhưng cũng vẫn đi lại trên Giang hồ, nghĩa bạc vân thiên, đến nay trong lòng người Giang hồ đã là người đủ tư cách là một trong những người được lựa chọn làm đời sau của Đao Khôi.
Cùng ngày Cừu Thiên Hợp xuất quan, trong Minh long lâu có người hét lên câu “Hiên Viên lão nhi không ngờ tới đi...”, sau khi tin tức truyền ra Giang hồ, vô số đao khách đèo chạy đến Quân Sơn Đài, muốn thấy Cừu Thiên Hợp rời núi, nơi đầu tiên muốn đến có phải là tìm Hiên Viên lão nhi gây phiền phức hay không.
Mà so sánh với người Giang hồ thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thì phản ứng của Hiên Viên gia lại có chút bình thản, dù Cừu Thiên Hợp tới cũng chỉ là luận bàn một trận, dù thắng hay thua cũng không thể rung chuyển được căn cơ của Quân Sơn Đài.
So ra, một đao khách khác có khả năng trở thành tai họa ngập đầu, càng đáng giá khiến Quân Sơn Đài coi trọng hơn.
Chỗ sâu trong Quân Sơn Đài, trên một nhà lầu có mặt hướng về phía ngàn dặm sóng biếc, Hiên Viên Hồng Chí cầm trong tay tờ giấy, nét mặt giận dữ, trong lúc đi qua đi lại chửi ầm lên:
“Bây giờ mới có mấy ngày, mấy ngày trước đó vừa nói, bởi vì tướng mạo Dạ Kinh Đường xuất chúng, được tĩnh vương ưu ái, võ nghệ chỉ mạnh hơn hắc bạch vô thường một chút, bỗng nhiên hiện tại lại nói là nửa bước Bát Khôi, Hoàng Ngọc Long, Tiêu Sĩ Trình liên thủ lại bị chém giết một cách hời hợt, còn đảm nhiệm vị trí khâm sai, xuất quân vây quét Ô Vương... Mượn đao giết người ngay cả tình báo cũng không mò ra, bản lĩnh này cũng muốn tạo phản, nên ném mẹ ngươi...”