Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 461 - Chương 461 - Phái Người Ra Đánh Giết

Chương 461 - Phái Người Ra Đánh Giết
Chương 461 - Phái Người Ra Đánh Giết

Chương 461. Phái Người Ra Đánh Giết

Đứng bên cạnh Hiên Viên Hồng Chí là một nam tử có dáng người cực kỳ to lớn khỏe mạnh, trên lưng cõng trọng đao, dưới cằm để râu, khuôn mặt oai hùng bất phàm, là đồ đệ đích truyền của Đao Khôi Hiên Viên Triều - Diêu Văn Trung.

Mặc dù Diêu Văn Trung là người khác họ, nhưng địa vị bằng Dạ Kinh Đường, là nghĩa tử của Hiên Viên Triều, được Quân Sơn Đài bồi dữơng như người nối nghiệp.

Diêu Văn Chung có thiên phú kỳ giai, tương lai cũng có tư cách cạnh tranh Đao Khôi, nhưng ở Quân Sơn Đài có thể tiến đến vị trí này, vẫn là do vận khí chiếm đa số.

Từ ngày lúc đầu người danh chính ngôn thuận thừa kế Quân Sơn Đài nhất là con trai cả của Hiên Viên Triều - Hiên Viên Thiên Cương.

Ngày xưa khi Hiên Viên Thiên Cương đứng đầu bảng trong “Vân Trạch tam kiệt”, thiên phú cực cao là chuyện rõ như ban ngày trong Giang hồ, 30 tuổi nối tiếp phụ thân Hiên Viên Triều trở thành Đao Khôi đời sau là chuyện không cần phải lo lắng nữa, tương lai người đời sau giỏi hơn đời trước, dù xếp hạng Đao Khôi cũng có tên hai người nữa nhưng cũng không có khả năng.

Nhưng “Vân Trạch tam kiệt” là đối thủ tương hỗ, là tri kỷ không đánh nhau thì không quen biết, đại tiểu thư Hiên Viên Thục Dạ của Quân Sơn Đài, đã làm quen với nghĩa phụ Bùi Viễn Phong của Dạ Kinh Đường qua một lần đi theo huynh trưởng luận bàn Giang hồ.

Về sau Hiên Viên gia vì nịnh bợ Triều đình, muốn đưa trưởng nữ vào cung làm quý phi, Bùi Viễn Phong đến nhà cầu hôn bị khích tướng, mới hơn 20 tuổi đã khiêu chiến Hiên Viên Triều, lập tức bị chơi xấu đánh thành người tàn phế.

Bởi vì chuyện này, toàn bộ “Vân Trạch tam kiệt” ngày xưa “chết yểu”.

Bùi Viễn Phong đi về Bắc Lương tìm kiếm Tuyết Hồ Hoa không thành, đang lúc nản lòng thoái chí lại nhặt được Dạ Kinh Đường, yên lặng làm kẻ vô danh ẩn cư cả một đời ờ tiểu trấn vùng biên quan.

Cừu Thiên Hợp ra mặt vì bằng hữu, một mình một đao đánh giết vào đội ngũ hôn sứ của Hoàng Đế, vì vậy mà trở thành giặc cỏ, lang bạt kỳ hồ, mấy chục năm không có chỗ ở cố định.

Hiên Viên Thiên Cương thì bởi vì bất mãn thành vi của người trong nhà, lập tức vứt đao ở Vân Mộng Trạch, rời khỏi Giang hồ làm ngư dân hương dã, vẫn chưa xuất hiện.

Nếu như ba người này trưởng thành xuôi gió xuôi nước, đừng nói Diêu Văn Trung sẽ trở thành người nối nghiệp Quân Sơn Đài, mà có thể trở thành đệ tử đích truyền của Hiên Viên Triều hay không cũng là một vấn đề.

Bây giờ truyền nhân của Bát Bộ Cuồng Đao lại xuất hiện, khí thế còn hung hãn, Diêu Văn Chung hiểu rằng tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì.

Nghe thấy Hiên Viên Hồng Chí chửi ầm lên, Diêu Văn Chung khuyên nhủ:

“Lần trước là chưa điều tra ra nội tình, còn lần này lửa cháy đến nơi, có chỗ bùng lớn, Dạ Kinh Đường ngoi đầu lên chỉ mới mấy tháng, tuổi trên dưới 20, có võ nghệ kinh người thì ta tin, nhưng chấp chưởng binh quyền thì không có khả năng, nhiều nhất cũng chỉ là đảm nhiệm thủ lĩnh Hắc Nha, cầm trong tay trên dưới 100 người.”

Hiên Viên Hồng Chí nói: “có thể dọa cho Bạch Tư Mệnh bại lộ thân phận đi đưa tin, tất nhiên đã tra ra Bạch Tư Mệnh. Một khi Dạ Kinh Đường bắt được Ô Vương, công lao đó đủ để thăng quan tiến tước. Nếu bây giờ không nghĩ ra biện pháp trừ hậu họa, cho hắn thêm thời gian 2 năm, ngươi cho rằng hắn sẽ giống Trịnh Phong, đơn phương độc mã đến Quân Sơn Đài dùng đao nói chuyện? Chỉ cần hắn cầm quyền trong Triều, trước tiên hạ hầu tước, sau đó lại phái binh xét nhà, tiếp theo là chém đầu cả nhà, đến ngày ta bị nghiêm hình tra tấn ấy, có lẽ mới là lần đầu tiên gặp hắn...”

Diêu Văn Chung biết đây cũng không phải lời nói dối, sắp xếp một chút nói:

“Trong lúc quan trọng Ô Vương mưu phản, đi giết chủ quan Hắc Nha, nếu lỡ bị tiết lộ chút tiếng gió, chắc chắn sẽ bị cài cho cái danh cấu kết Ô Vương... Người này tự ta sẽ đi xử lý...”

Hiên Viên Hồng Chí dừng chân lại, trầm giọng nói:

“Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực, Bạch Tư Mệnh nói kẻ này cách Bát Khôi không xa, người đi có khả năng không ép được. Lần này cần cha ta tự mình ra mặt, tốt nhất gọi theo cả Chu Xích Dương, để Chu Xích Dương cùng báo mối thù giết huynh...”

Diêu Văn Trung lắc đầu nói:

“Chu Xích Dương sẽ không quậy vào vũng nước đục này, sư phụ ta là đại diện của Quân Sơn Đài, chúng ta ở ngoài giết quan sai, nếu có chuyện gì xảy ra, sư phụ và Chu lão thái công trục xuất ta khỏi gia môn, giải thích với Triều đình là một mình ta làm. Khi sư phụ tự mình đi làm, nếu vô ý lộ mặt, Quân Sơn Đài sẽ không có đường lui. Việc này cứ để ta xử lý.”

Hiên Viên Hồng Chí nắm lấy nắm tay, xoay người nói:

“Ta cùng đi với ngươi, ta không tin tên Dạ Kinh Đường này, thật sự có thể chỉ hơn 20 tuổi mà sánh vai được với bát Đại Khôi.”

Diêu Văn Trung không dám xác định Dạ Kinh Đường mạnh đến mức nào, đối với chuyện này cũng không nhiều lời, đi cùng Hiên Viên Hồng Chí rời khỏi lầu cao.

Bình Luận (0)
Comment