Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 463 - Chương 463 - Vẫn Đuổi Giết

Chương 463 - Vẫn Đuổi Giết
Chương 463 - Vẫn Đuổi Giết

Chương 463. Vẫn Đuổi Giết

“Thuốc dùng thử không có dược hiệu mạnh như thế, sẽ không để cho Tam Tuyệt Tiên Ông xông lên cao như vậy. Nhưng để cho an toàn, vẫn cần tìm người khác đến thử, tốt nhất là để cho Quan Thắng Hưng của Huyền Vũ đường tới, Quan Thắng Hưng cũng không được tính là tông sư, dù uống thuốc vào công lực tăng lớn, nhiều nhất cũng không khác biệt lắm với Hoàng Ngọc Long, Quan huynh đối phó sẽ không áp lực...”

“Nội tình thân thể của Quang Thắng Hưng so với võ phu lần thí nghiệm thuốc trước thì không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần, không nhất định có thể gánh vác được năng lượng của thuốc. Nếu muốn thử thì phải tìm võ phu lợi hại cách chúng ta không xa, mới có thể nhìn thấy thuốc này có hiệu quả thật hay không...”

...

Hai người trao đổi trong cửa sổ, vừa sợ thuốc vô dụng, cũng sợ thuốc quá hữu dụng, rất là phân vân.

Trên vách núi, người áo đen nghe thấy những lời này, trong mắt hiện ra mấy phần mỉa mai.

Nàng đã đi dạo hết Bắc Lương, lại vạn dặm xa xôi chạy đến tận Ô Châu, mục tiêu chủ yếu chính là tìm phối phương của Thiên Lang Châu trong tay Trương Cảnh Lâm kia.

Mặc dù nàng chưa thấy qua Thiên Lang Châu, nhưng cũng biết đến thứ gọi là Thiên Lang Châu này, là dùng bí pháp chuyên điều phối bí dược, bây giờ trên đời đã không tồn tại người có thể sử dụng nó. Trương Cảnh Lâm điều chế thuốc, không chừng chó ngáp phải ruồi thật sự tạo ra chút tác dụng, nếu thật sự phục hồi phối phương về như cũ, chính là người nào ăn người đó chết, căn bản không có hiệu quả.

Người áo đen cẩn thận lắng nghe hai người nói chuyện, muốn chờ Bạch Tư Mệnh rời đi, rồi theo dõi đến hang ổ của Ô Vương, tìm Trương Cảnh Lâm.

Nhưng hai người dưới vách núi còn chưa nói xong, ở phía sau lại truyền đến chút động tĩnh.

Người áo đen phát hiện có chút không đúng, quay đầu lại dò xét, quả nhiên phát hiện bên sườn núi là một bóng trắng âm hồn bất tán, phiêu đãng giữa núi rừng, tìm kiếm bốn phía.

Người áo đen lại bị đuổi kịp, trong đáy mắt lóe ra mấy phần sinh không thể luyến, vội vàng im hơi lặng tiếng ẩn thân vào màn đêm, chạy về phía dưới núi.

Mà bên sườn núi, Tuyền Cơ Chân Nhân vừa mới đến rất nhanh phát hiện phía sau của sơn trang có động tĩnh khác thường.

Tuyền Cơ Chân Nhân biết mục tiêu của Bắc Lương Đạo Thánh là tìm kiếm Ô Vương,

khẳng định sẽ tiếp tục theo dõi Bạch Tư Mệnh, đuổi không kịp thì tìm cách khác.

Mấy ngày thiên cơ chân nhân truy đuổi này, có nghe được tình huống Giang hồ hiện tại ở Ô Châu, đoán rằng Quan Ngọc Giáp và Ô Vương có quan hệ sâu xa, nếu Bắc Lương Đạo Thánh không tìm thấy mục tiêu, có lẽ sẽ đến Thiết Hà Sơn Trang ôm cây đợi thỏ.

Tuyền Cơ Chân Nhân bị bỏ rơi một đêm, đã tìm không thấy dấu chân, lúc đầu chỉ muốn tới thử một chút, vậy mà có thu hoạch nhanh như thế, trong mắt hiện lên chút ngoài ý muốn, nhanh chóng đi theo.

Sau đó không lâu, giữa rừng núi lại vang lên cuộc đối thoại quen thuộc:

“Yêu nữ! Người trúng Huyết Ngưng Tán, sao có thể đuổi theo nhanh như vậy?”

“Ta may mắn, gặp được một thiếu hiệp rất tuấn tú, giúp ta giải độc. Đã nói với ngươi độc dược vô dụng với ta, nếu là hạ xuân dược mạnh, không chừng bây giờ ta còn đang sung sướng, không có tâm tư quản tới ngươi...”

“Phi! Ngươi biết bản lĩnh của ta, ta xuống tay nhẹ với người không muốn tạo sát giới, nếu như ta thật sự hạ thuốc mạnh cho ngươi, ngươi có tin Khi người nhìn thấy gốc cây cũng hận không thể nhào tới cọ hai cái hay không?”

“Không tin, người cũ chỉ có công phu miệng lưỡi, hạ thuốc chỉ có chút cảm giác, dùng chút sức là qua được, chẳng có chút ý tứ nào...”

“Tốt! Đây là ngươi tự chuốc lấy, sau này đừng trách ta dùng thủ đoạn bỉ ổi...”

“Đừng chạy, cuối tháng ta phải về nhà, không có thời gian chơi mèo vờn chuột với người.”

“Ngươi mau cút đi!”

“Trước khi ta đi, ta chắc chắn phải lấy được Minh Long đồ, nếu người vẫn chạy loạn như vậy, ta thật sự muốn làm...”

“Ngươi đến đây! Yêu nữ nhà ngươi dám hạ sát thủ với ta, ta cũng dám kéo ngươi đồng quy vu tận.”

Đạp đạp đạp...

Giữa cuộc nói chuyện phiếm, hai thân ảnh vẫn từng bước đi đến trong dãy núi hoang, nháy mắt đã không thấy tung tích...

...

Cùng lúc đó, bên ngoài Hà Nguyên Quận.

ba con tuấn mã chạy vút qua trên quan đạo, trên một con ngựa có một con chim, một con ngựa khác thì ngồi hai người.

Dạ Kinh Đường phóng ngựa lao vun vút, chú tâm nhìn con đường phía trước, ừm kỹ bóng rồi tới lui.

Bùi tương quân thì ngồi phía sau Lạc Ngưng, hai tay ôm eo nhỏ, trái dưa hấu rán trên lưng Lạc Ngưng, nhắm mắt ngưng thần thử luyện Minh Long đồ.

Lúc đầu Bùi Tương Quân dự định nghiên cứu Minh Long đồ, nghĩ ra cách vận khí theo mạch lạc, nhưng độ khó của chuyện này quả thực khá lớn, đêm qua khi ngủ với Lạc Ngưng, Lạc Ngưng thấy nàng vẫn suy nghĩ không thông, cứ ép giảng giải cho nàng một phen.

Mặc dù bùi tướng quân cảm thấy mình không muốn nghe, nhưng vẫn nghe được, sau đó đã hiểu rõ cách vận khí theo mạch lạc, cưởi ngựa đi đường quá buồn tẻ, nàng ngồi yên sau lưng là ngưng âm thầm làm quen.

Bình Luận (0)
Comment