Chương 464. Diệp Tứ Lang?
Phía sau Lạc Ngưng có hai khối mì vắt giống như gối mềm, Là nữ nhân tất nhiên không cảm thấy chuyện này có bao nhiêu hưởng thụ, trong khi chạy nhìn về phía Dạ Kinh Đường hỏi:
“Trưởng môn Tê Hoàng Sơn Trang đã xuất phát từ buổi sáng, sợ là rất khó đuổi kịp, làm sao bây giờ?”
Trong khi ba người buổi trưa ngày mới xuất phát, xế chiều đã tới Hà Nguyên Quận, nhờ Chim Chim dẫn đầu, đi vào Tê Hoàng Sơn Trang.
Vốn Dạ Kinh Đường cho rằng phải đánh một trận ở đây, kết quả là cẩn thận từng li từng tí chui vào Tê Hoàng Sơn Trang, sau khi trói lại môn đồ thì nghe ngóng, đã nghe nói đêm qua sơn trang có khách quý tới, trời vừa sáng chưởng môn đã xuất phát đi Thiết Hà Sơn Trang dự tiệc.
Mặc dù mất giấu Bạch Tư Mệnh, nhưng Dạ Kinh Đường không nhụt chí, nói:
“Quan Ngọc Giáp hạ anh hùng thiếp, thập nhị chưởng môn đều đang xoắn xuýt chuyện muốn đi hay không. Tê Phượng sơn trang vốn đang chỉ quan sát, không sắp xếp xe ngựa, nhưng sáng nay lại vô cùng lo lắng lên đường, tất nhiên có quan hệ với Bạch Tư Mệnh tối hôm qua tới nhà. Cứ tiếp tục tra theo hướng đó là được, cho dù phán đoán sai quan hệ của Quan Ngọc Giáp và Ô Vương rất mật thiết, điều tra Quan Ngọc Giáp cũng sẽ có thu hoạch.”
Lạc Ngưng thúc ngựa đi bên cạnh, nghĩ một chút lại nói:
“Tiểu thư Tê Phượng sơn trang hình như là gả cho một cháu trai của Hiên Viên Triều, cả môn phái cũng chỉ có mối quan hệ này đáng tiền. Bạch Tư Mệnh cố ý đến Tê Phượng sơn trang một chuyến, ta đoán chừng có liên quan đến việc này.”
Dạ Kinh Đường nghe thấy tên Quân Sơn Đài, khẽ cau mày, âm thầm tính toán, cảm thấy cách nói này cũng có khả năng.
Hôm qua hắn giết bọn người Hoàng Ngọc Long, thi triển mấy đao trước mặt Bạch Tư Mệnh, với sự trải qua trong Giang hồ của Bạch Tư Mệnh, chắc chắn hắn đã nhìn ra một chút gì đó.
Sau khi nhìn thấy Bát Bộ Cuồng Đao, hắn quay đầu đã tìm đến thế lực Quân Sơn Đài có quan hệ chặt chẽ với nó, ý đồ ngoại trừ mật báo, thật sự không còn phương án khác.
Dạ Kinh Đường nghĩ nghĩ:
“Nếu Bạch Tư Mệnh báo hành tung của ta cho Quân Sơn Đài, vậy có lẽ lại sắp phải tiếp đón một đợt sát thủ. Lần trước “Yến Châu nhị vương” không không làm được gì, người tới lần này chắc chắn sẽ lợi hại hơn, về sau phải cẩn thận hơn một chút.”
Lạc Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, không nhiều lời thêm nữa, nàng cảm thấy dưa hấu của Tam Nương hơi nóng lên, khiến sau lưng nàng đổ mồ hôi, lập tức đưa tay vỗ lên đùi Tam Nương:
“Ngươi có thể ngồi thẳng được không?”
?
Bùi Tương Quân ngồi thẳng dậy, suy nghĩ bị đứt đoạn, ánh mắt có chút không vui.
“Ngươi nghĩ ai muốn ngồi sau ngươi?”
Dứt lời, phi thân lên, rơi xuống phía sau yên ngựa của Dạ Kinh Đường, hai tay đỡ lấy tựa ở trên lưng tiếp tục nhắm mắt suy nghĩ Long Tượng Đồ.
Dạ Kinh Đường cảm nhận được dưa hấu mềm nhũn, vốn muốn nói hai câu nhưng nhìn thấy Tam Nương chăm chú luyện công nên không quấy rầy...
Hôm sau, một trận mưa nhỏ mịt mờ khiến cho mùa hè nóng nực trở nên mát mẻ đôi chút, vô số dãy núi nối tiếp nhau trong Ô Châu cũng được mây mưa tô điểm đẹp như tranh vẽ.
Trên một sơn đạo cách Thiết Hà Sơn Trang không xa, ba con ngựa đứng trong rừng cây, Chim Chim đứng trên ngọn cây, đảo mắt xung quanh canh gác, trên đầu đội một mảnh lá xanh, nhìn dáng vẻ là muốn che mưa nhưng mà hình thể quá lớn cho nên hoàn toàn dấu không được chỉ có thể làm như vậy coi như tự an ủi mình.
Dưới đại thụ, Lạc Ngưng chống ô giấy dầu che trên đỉnh đầu Dạ Kinh Đường.
Bùi Tương Quân thì đứng ở sau lưng, choàng áo choàng lên bờ vai Dạ Kinh Đường, hỗ trợ thay y phục, khẽ nói: "Liên tục ba lần đổi thân phận đi thăm dò Bạch Tư Mệnh, Bạch Tư Mệnh nếu như còn không nhìn ra được thì đoán chừng ánh mắt có vấn đề."
Dạ Kinh Đường đứng ở giữa hai người, cười nói: "Không xác định Bạch Tư Mệnh có ở trong Thiết Hà Sơn Trang hay không, dùng thân phận Hắc Nha qua đánh cỏ động rắn, thân phận Bình Thiên Giáo đi qua đó cũng không hợp cho nên chỉ có thể làm như vậy. Đợi lát nữa để cho Chim Chim đi thăm dò tình huống, nếu như không tìm được Bạch Tư Mệnh thì đến."
Bùi Tương Quân thở dài, quay đầu qua nhìn Lạc Ngưng đang đứng bên cạnh: "Đi Thiết Hà Sơn Trang, nếu như chuyện không hợp thì chắc chắn sẽ có đánh nhau. Thừa dịp bây giờ có thời gian, ngươi không điều trị cho Kinh Đường một chút?"
Lạc Ngưng khẽ nhíu mày, chỉ rừng cây xung quanh: "Hoang sơn dã lĩnh, trời lại mưa, ta điều trị cho hắn như thế nào?"
Bùi Tương Quân khẽ hừ nhẹ, nhớ tới chuyện bị ép nghe lén vách tường ngày hôm qua, ánh mắt có chút quái dị nói: "Ngươi cũng không phải người ngoài, ta bung dù giúp ngươi, ngươi cho Kinh Đường ôm ngươi là được rồi. Hôm qua trong khách sạn, ngươi không phải cũng như vậy hay sao."
Lạc Ngưng là người từng trải đương nhiên biết được Tam Nương nói đó là tư thế gì —— nàng mặt đối mặt ôm cổ tiểu tặc, tiểu tặc ôm đầu gối nàng, sau đó… Sắc mặt Lạc Ngưng nhanh chóng đỏ lên, trong lòng quẫn bách không biết đáp lại như thế nào, đưa tay muốn đánh Tam Nương.