Chương 465. Diệp Tứ Lang? 2
"Được rồi, làm chuyện chính trước đi, xong việc điều trị cũng như vậy thôi."
Dạ Kinh Đường nắm chặt tay Lạc Ngưng, ngăn hai người đang định cãi nhau lại, sau khi thay quần áo xong thì lập tức khởi hành đi tới Vũ Minh Sơn.
Theo Thiết Hà Sơn Trang phát mấy tấm thiệp anh hùng, chưởng môn Ô Châu thập nhị môn bị Quan Ngọc Giáp uy hiếp, hôm nay cũng lần lượt đến đây.
Dạ Kinh Đường nhanh chóng lao vụt trong cơn mưa phùn, chỉ một lát thì đã đi tới con đường bằng đá dưới chân Vũ Minh Sơn, từ đây có thể nhìn thấy có không ít xe ngựa đang dùng ở dưới chân núi, môn đồ đi đi lại lại bên ngoài sơn trang to lớn.
Chưởng môn thập nhị môn mặc dù có Huyền Vũ Đường góp đủ số nhưng đa số thực lực đều không yếu, Dạ Kinh Đường tùy tiện chui vào cũng có nguy hiểm, vì thế chỉ đành dẫn theo Tam Nương và Lạc Ngưng đi vào một nơi gần sơn trang ẩn nấp, để cho Chim Chim đã từng nhìn thấy Bạch Tư Mệnh bay vào trong sơn trang dò xét.
Kết quả dò xét gần nửa canh giờ, Chim Chim cũng chưa phát hiện trong phòng xá có tung tích của Bạch Tư Mệnh, ngược lại Bùi Tương Quân nằm vùng ở bên ngoài sơn trang phát hiện có mấy bóng người quen thuộc ở dưới chân núi.
"Quảng Hàn Lân... Dương Quan, sao bọn họ cũng ở đây?"
Trong sơn dã, Bùi Tương Quân cầm kính viễn vọng nhìn ra chân núi xa xa, ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Dạ Kinh Đường đưa mắt nhìn lại quả nhiên phát hiện Tam Tuyệt Tiên Ông đã từng gặp một lần ở Thủy Vân Kiếm Đàm xuống xe ngựa ở dưới chân núi, xung quanh có mười mấy môn đồ Tam Tuyệt Cốc, tên xui xẻo Dương Quan cũng nằm trong số đó.
"Bạch Tư Mệnh hình như không có ở trong Thiết Hà Sơn Trang, ta tự mình đi qua đó sẽ khiến cho Thiết Hà Sơn Trang sinh nghi, có người quen dẫn vào thì tốt hơn."
Dạ Kinh Đường quan sát tình thế vài lần, sau đó cho Chim Chim bay ở trên không chú ý động tĩnh, Ngưng Nhi ẩn nấp trong chỗ tối tiếp dẫn, hắn thì theo Tam Nương nhanh chóng rời khỏi chỗ theo dõi, dẫn ngựa lên núi nhanh chóng đuổi theo.
Sắc trời dần tối, một chiếc xe ngựa dừng ở giao lộ dưới chân núi nơi thông tới Thiết Hà Sơn Trang, hơn mười tên quân nhân đeo bội đao đội mưa đứng trang nghiêm xung quanh.
Tam Tuyệt Tiên Ông Quảng Hàn Lân tóc trắng xoá, được đồ đệ đỡ xuống xe ngựa, đưa mắt nhìn về phía sơn trang to lớn ở phía sườn núi, trong mắt lộ ra vẻ buồn rầu rõ ràng.
Quan Ngọc Giáp liên tục phát thiệp anh hùng thúc giục thập nhị môn tới cửa dự tiệc, với kinh nghiệm lịch duyệt giang hồ của Quảng Hàn Lân thì cũng đoán ra được bữa cơm này ăn không vô.
Nhưng người trong giang hồ dùng nắm đấm nói chuyện, nắm đấm của Thiết Hà Sơn Trang đủ cứng, bây giờ liên tục phát hai tấm thiệp mời mà không có phản ứng gì, đến lần thứ ba rất có thể chính là Quan Ngọc Giáp tự mình đến nhà, Quảng Hàn Lân biết chuyến đi này nguy hiểm nhưng cũng không thể không đến.
Làm ký danh đệ tử, Dương Quan chịu khó đi trước dẫn ngựa, phát hiện trên mặt sư phụ tràn đầy vẻ u sầu cho nên mở miệng hỏi: "Ba cây trăm năm lão sâm đó ta đã sai người tám trăm dặm khẩn cấp đưa đi kinh thành, Dạ đại thiếu gia nhận được, cho dù không giúp được gì thì hẳn là cũng sẽ đáp lại..."
Quảng Hàn Lân thở dài: "Nước xa không cứu được lửa gần. Ngươi biết vị Dạ đại nhân đó, cho dù có thể ra tay giúp đỡ để cho Tam Tuyệt Cốc phân rõ giới hạn với Ô Vương chi loạn lần này, nhưng mà đó cũng là chuyện sau này, ải trước mặt này vẫn không qua được..."
Lộc cộc, lộc cộc.
Trong lúc nói chuyện, tiếng vó ngựa từ sau lưng vọng tới.
Quảng Hàn Lân đảo mắt nhìn về phía cuối đường, thấy hai con khoái mã lao vùn vụt tới, đi đầu là một người khoác áo tơi đầu đội mũ rộng vành, bên không ngựa treo một thanh trường binh được một miếng vải đen bọc lại, dáng người khá cao, đi trong mưa nhỏ khí thế có chút uy vũ.
Quảng Hàn Lân cắm rễ ở Ô Châu nhiều năm, hầu như đều biết về giang hồ hào kiệt ở Ô Châu, nhận ra được người vừa tới không phải là giang hồ du hiệp bình thường nhưng lại không nhận ra được đó là ai, trong lúc hắn còn đang nghi hoặc thì chợt nghe nam tử đang vọt tới lên tiếng trước: "Hóa ra là Quảng lão. Tại hạ Diệp Tứ Lang, tháng trước từng gặp nhau một lần ở Thủy Vân Kiếm Đàm, bởi vì trong người có việc cho nên chưa thể đi lên bái kiến, xin Quảng lão thứ lỗi."
Diệp Tứ Lang?
Quảng Hàn Lân nghe thấy cái tên này thì trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi, vội vàng đi lên chắp tay nói: "Hóa ra là Diệp thiếu hiệp, lão phu còn đang thắc mắc không biết binh sĩ nhà ai mà oai hùng như vậy, tại sao Diệp thiếu hiệp lại tới Ô Châu?"
Bởi vì nhìn thấy Dương Quan ở đó, Dạ Kinh Đường cố gắng thay đổi giọng nói, tung người xuống ngựa đáp lễ: "Gần đây thế cục Ô Châu không rõ, thúc bá Huyền Vũ Đường sai ta tới rèn luyện, thuận tiện làm quen một chút tiền bối giang hồ Ô Châu. Vừa khéo gặp được Quảng lão, xin Quảng lão thay mặt dẫn tiến một chút."