Chương 466. Quan Ngọc Giáp
Quảng Hàn Lân nghe nói như vậy, trong lòng lập tức giật mình —— Quan Thắng Hưng hoàn toàn không có tiếng nói gì trong Ô Châu thập nhị môn, ở thời khắc mấu chốt này mời người của tổng đà tới giữ thể diện cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hồng Hoa Lâu mặc dù bây giờ kém xa thời điểm cường thịnh nhưng mà mười hai đường khẩu vẫn còn, từ hào môn đỉnh lưu rơi xuống, quy mô cũng lớn hơn bất kỳ một môn phái nào ở Ô Châu.
Từ khi 'Diệp Tứ Lang' rời núi đại náo một trận ở Thủy Vân Kiếm Đàm, bây giờ đã có xu thế phục hưng, Quan Ngọc Giáp là long đầu giang hồ Ô Châu, có thể không nể mặt người của thập nhị môn nhưng mà danh môn đại phái như là Hồng Hoa Lâu hẳn là vẫn phải nể tình một chút.
Quảng Hàn Lân đang lo không biết phải làm như thế nào mới có thể vượt qua được cửa ải Thiết Hà Sơn Trang lần này, bây giờ có một người tới để giữ thể diện đương nhiên là rất mừng rỡ, đưa mắt nhìn nữ tử che mặt ở phía sau một chút lên tiếng hỏi: "Diệp thiếu hiệp chỉ mang theo một người tới?"
"Mấy người Quan thúc đang bàn chuyện làm ăn ở bên trong quận thành, ta tới trước xem thử một chút. Quảng lão mời."
"Ha ha, Diệp thiếu hiệp đại chiến một trận ở Thủy Vân Kiếm Đàm, có thể nói danh chấn giang hồ, giang hồ hảo hữu Ô Châu còn không tin Diệp thiếu hiệp, hôm nay gặp mặt chắc chắn có thể để cho bọn họ mở rộng tầm mắt."
"Quảng lão quá khen."
Dạ Kinh Đường cũng không nhiều lời, dư quang xác định Lạc Ngưng đang rút lui về chỗ, dẫn theo Tam Nương theo Quảng Hàn Lân lên núi.
Mà Dương Quan ngồi bên cạnh trông ngựa, từng bị Dạ Kinh Đường chặt, cũng từng được Dạ Kinh Đường cứu, nói như thế nào cũng coi là tương ái tương sát, nhìn thấy 'Diệp Tứ Lang' trò chuyện vui vẻ với sư phụ như vậy đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
Bất quá trong trường hợp này, Dương Quan cũng không có tư cách tới gần xưng huynh gọi đệ, chỉ yên lặng đưa mắt nhìn sư phụ đi đến Thiết Hà Sơn Trang ở giữa lưng núi, cứ cách không lâu thì có người dẫn theo đệ tử tới, lại được môn đồ của Thiết Hà Sơn Trang đón vào sơn trang.
Trong sơn trang, chưởng môn thập nhị môn đi tới trước đã được sắp xếp ngồi trong Nhân Nghĩa Đường, uống trà nói chuyện phiếm, chờ tiệc tối bắt đầu.
Mà trong một căn phòng trà ở phía sau sơn trang, Quan Ngọc Giáp thân mặc cẩm bào ngồi dựa vào bàn trà, trong tay lần một chuỗi hạt.
Đối diện bàn trà, một dược sư thủ hạ của Ô Vương nói khẽ: "Chuẩn bị lá trà xong, bên trong đã tăng thêm kỳ độc 'Ám Hương Thực Cốt' Vương tiên sinh phối trí, vô sắc vô vị, không thể nào bị cao thủ phát hiện ra được, người bị trúng độc thì cơ bắp sẽ từ từ xơ cứng, xương cốt trở nên xốp giòn, người có thể giải loại độc này trên đời chỉ sợ số lượng không quá một cái tay..."
Quan Ngọc Giáp tuổi tác hơn bốn mươi, đơn thương độc mã từ Quyền Sư chợ búa đánh tới vị trí lão đại Ô Châu, bản thân hái cũng là một truyền kỳ trong giang hồ, khoảng cách vấn đỉnh quyền cước nhất đạo cũng chỉ chênh lệch một hai bước mà thôi.
Nhưng mà điều kiện tập võ quá hà khắc, càng lên cao mỗi khi tiến bộ một bước thì độ khó lại càng lớn, mà muốn lên được tới mức võ khôi thì mỗi một khoảng cách lớn như là lạch trời.
Dù sao quân nhân có thể đánh tới một bước này, ngộ tính, cố gắng, thậm chí vận khí đều không thể kém hơn người khác một chút nào, tất cả đều có thể liều chỉ có thiên phú là thứ không thể nào thay đổi được.
Quan Ngọc Giáp ngộ tính thiên phú cũng không kém hơn Liễu Thiên Sanh, nhưng mà thiệt thòi hơn ở chỗ là khi mười một mười hai tuổi mới tới võ quán tập võ, sư phụ chỉ là một quán chủ võ quán chợ búa, biết hắn là mầm mống tốt nhưng mà bị giới hạn bởi kiến thức cho nên phương pháp dạy dỗ cũng không có được tinh tế tỉ mỉ, chỉ biết là đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, còn phương pháp đắt đỏ tốn tiền như là tắm thuốc có thể bớt thì bớt đi.
Quan Ngọc Giáp đúng là luyện được một thân công phu tốt nhưng mà khi còn nhỏ luyện tập quá khắc khổ, không chú ý bảo vệ thân thể, cho nên khi trưởng thành thân thể định hình, trong gân cốt khí mạch để lại một chút tì vết.
Những tì vết này ảnh hưởng cực nhỏ với thân thủ nhưng không thể nào loại trừ, thiếu hụt này khiến cho cho dù sau này Quan Ngọc Giáp có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể nào luyện ra được hiệu quả 'Thiên nhân hợp nhất'.
Không luyện được đến một bước này thì không có tư cách đi khiêu chiến võ khôi, bởi vì 'Thiên nhân hợp nhất' là cánh cửa vào võ khôi, nếu không làm được thì không thể che giấu được khí tức trong cơ thể, mình không động quyền cước, võ khôi đương thời đã có thể cảm nhận được, có thể đánh thắng trừ phi là võ khôi cố ý nhường mà thôi.
Quan Ngọc Giáp đã đi đến nước này, lại bị một chút tì vết trong cơ thể ngăn cản đường đi, hắn không cam lòng như thế nào người ngoài hoàn toàn không thể hiểu được.
Vì thế lúc nghe Ô Vương có thể nghiên cứu ra dược vật 'thoát thai hoán cốt', Quan Ngọc Giáp mới ôm ý nghĩ 'lấy ngựa chết làm ngựa sống', không tiếc hết thảy giúp Ô Vương.
Mà bây giờ, thần dược mà Ô Vương nói tới đã được bày ra ở trước mặt hắn.
Trên bàn trà có một cái hộp gỗ đàn mộc nhỏ, hộp được mở ra, bên trong là một viên thuốc trắng như tuyết, còn có mùi thơm ẩn hiện.