Chương 467. Thiết Hà Sơn Trang
Quan Ngọc Giáp ngoài miệng nói là không cần nhưng trong lòng sao không hy vọng thuốc này có thể sinh ra thần hiệu thoát thai hoán cốt, hắn cầm hộp thuốc lên, quan sát tỉ mỉ:
"Đây là Thiên Lang Châu?"
Dược sư mỉm cười giải thích:
"Thuốc này là hàng nhái, các loại dược liệu mấu chốt như Tuyết Hồ Hoa đều được thay thế bằng thứ khác, mặc dù có thể giúp cho người ta mở rộng khí mạch trong thời gian ngắn, nhưng mà dược hiệu cách nhau rất xa cho nên tạm thời được đặt tên là 'Đại Lương Châu'."
"Đại Lương Châu..."
Quan Ngọc Giáp cảm thấy cái tên này cũng không có ý gì, hỏi:
"Hạt châu lớn như thế, muốn cho người thí nghiệm ăn thuốc thì còn phải chế trụ người đó mới được."
"Thuốc này dính vào là ngấm vào máu, không cần nuốt. Quan trang chủ chỉ cần giấu thuốc này vào trong tay áo, lấy đồ vật ngăn cách với da của mình, nếu như tìm được người thích hợp thí nghiệm thuốc, trực tiếp một chưởng vỗ ra, dược dịch trong hạt châu vẩy vào người, người thí nghiệm thuốc sẽ trúng chiêu."
Quan Ngọc Giáp đang nghiêm túc lắng nghe cách dùng thì có tiếng bước chân vang lên bên ngoài mật thất, một đồ đệ chạy ra ngoài cửa bẩm báo:
"Sư phụ, Tam Tuyệt Tiên Ông tới, bên cạnh còn có Diệp Tứ Lang của Hồng Hoa Lâu."
"Diệp Tứ Lang?"
Quan Ngọc Giáp nghe tới cái tên này thì có chút khó hiểu.
Nhưng mà nghĩ lại thì cảm thấy Quan Thắng Hưng căn bản không chăm lo, thời điểm này mọi người của tổng đà tới giữ thể diện cũng chẳng có gì lạ.
Tháng trước thọ yến Chu lão thái công, Quan Ngọc Giáp mặc dù không tới nhưng cũng nghe nói đại danh của Diệp Tứ Lang từ trong miệng người trong giang hồ đến đó tham dự tiệc trở về, theo chiến tích thì mạnh hơn Vũ Kiếm Hoa, có thể đánh có đi có lại với Tiêu Sĩ Thần.
Tuổi còn trẻ có thực lực như thế, chắc chắn là được huấn luyện từ nhỏ, tố chất thân thể có thể không kém hắn bao nhiêu, hơn hai mươi tuổi mới ngoi đầu lên trong giang hồ, cầu sinh dục chắc chắn lớn hơn đám lão già đã sống đủ như đám Tam Tuyệt Tiên Ông, nếu lấy thí nghiệm thuốc...
Nghĩ tới đây, Quan Ngọc Giáp trong lòng khẽ động, cảm thấy cử động lần này rất có triển vọng.
Diệp Tứ Lang là tiêu chuẩn Bát Khôi chi tư, võ nghệ không tầm thường, còn đang là thanh niên.
Nếu như ngay cả thiên kiêu giang hồ như thế này cũng không gánh được sức thuốc của 'Đại Lương Châu', thuốc này cho dù là thật thì hắn cũng không dám ăn.
Hơn nữa tháng trước Diệp Tứ Lang đơn đấu với người khá nổi trên giang hồ như Kiếm Vũ Hoa, đều bị một cước đạp xuống đài, võ nghệ tối đa chỉ mạnh hơn Kiếm Vũ Hoa hai thành.
Diệp Tứ Lang dùng thuốc này, nếu như có thể mở rộng khí mạch trong thời gian ngắn, chiến lực tăng lên một đoạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể tương đương với Hoàng Ngọc Long, Quan Ngọc Giáp có nắm chắc ba quyền quật ngã.
Quan Ngọc Giáp trong lòng tính toán, cảm thấy Diệp Tứ Lang dùng thuốc này đúng là vẫn còn nằm trong phạm vi có thể không chế được cho nên lập tức đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Mưa nhỏ tí tách tí tách.
Trong Nhân Nghĩa Đường vàng son lộng lẫy, trái phải là vài cái ghế xếp, bảy tám vị chưởng môn an vị ở trong đó, trong tay cầm nước trà, nhìn như đang vui vẻ trò chuyện với nhau nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo, thỉnh thoảng nhìn về đại sảnh phía sau, chờ Quan Ngọc Giáp lộ diện.
Trong lúc mọi người đang có mặt ở đây hoảng loạn thì có tiếng vang vang lên ở bên ngoài đại đường, đưa mắt nhìn lại thì thấy có một đội người đi tới, Tam Tuyệt Tiên Ông Quảng Hàn Lân ở trong đó, đang nói chuyện với quản sự đãi khách của Thiết Hà Sơn Trang.
Bên cạnh còn có một nam tử áo đen, dẫn theo một thị nữ che mặt giúp cầm thương, nhìn rất lạ lẫm.
Mà một đoàn người xuất hiện, đồng thời Quan Ngọc Giáp thân mang cẩm bào cũng dẫn theo hơn mười đồ đệ nhanh chân đi từ phía sau đại sảnh ra, xa xa chắp tay:
"Quảng lão đến nhà, Quan mỗ không có từ xa tiếp đón, xin hãy tha lỗi."
Quảng Hàn Lân dẫn theo đồ đệ đi vào Nhân Nghĩa Đường, đưa tay làm giang hồ lễ, cười ha hả nói:
"Mấy tháng không gặp, Quan trang chủ càng oai hùng."
"Ai, Quảng lão quá khen."
Quan Ngọc Giáp trong lúc nói chuyện, nhìn về phía Dạ Kinh Đường che mặt bằng khăn đen:
"Vị này chính là Diệp Tứ Lang Diệp thiếu chủ?"
Dạ Kinh Đường đứng trước mặt Tam Nương, chắp tay nói:
"Diệp mỗ chỉ là giang hồ tiểu bối, Quan đại hiệp không cần khách khí như thế."
"Hoắc..."
Chưởng môn các đại phái vừa mới đứng dậy thấy Thiếu chủ Hồng Hoa Lâu lại tới thì đều giật mình, vội vàng tiến lên chắp tay chào hỏi.
Sau khi Dạ Kinh Đường và Tam Tuyệt Tiên Ông ngồi xuống, đại sảnh vàng son lộng lẫy cũng lâm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi nhỏ bé đáp lên mái vòm cong.
Sa sa sa....
Trong đại sảnh tụ tập hơn bốn mươi người, chí vị chưởng môn của Ô Châu Thập Nhị Môn được sắp xếp ngồi ghế trên, đồ đệ và tâm phúc của bọn hắn thì đứng đằng sau.
Phía sau Dạ Kinh Đường chỉ đứng một mình Tam Nương cầm thương khuôn mặt đã che kín, hiện ra chút thế đơn lực mỏng, nhưng vị trí ngồi lại rất cao, đối diện là chưởng môn Hàn Tùng của Ô Sơn Phái, bên cạnh là Tam Tuyệt Tiên Ông - Quảng Hàn Lân.
Mặc dù ngồi ở vị trí này là do Hoàng Ngọc Long vắng mặt không tới, nhưng Hoàng Ngọc Long do chính tay hắn làm thịt, dựa theo quy củ của giang hồ cũng coi như ngồi đúng với thực lực.