Chương 472. Trúng Thuốc Gì?
Thấy Dạ Kinh Đường trong chớp mắt đã phá chiêu, Quan Ngọc Giáp không hề có chút ý nghĩ né tránh mà trực tiếp nâng lên tay trái, một khuỷu tay mạnh mẽ nặng nề hất ngang ra trực tiếp đánh về phía huyệt thái dương bên phải của Dạ Kinh Đường. Khuỷu tay như đao, bị loại người đỉnh phong như Quan Ngọc Giáp chính diện dùng khuỷu tay đánh tới bên mặt, đầu bị đánh nát tại chỗ là chuyện bình thường.
Ầm ầm ~~
Hai bên đón địch trong chớp mắt biến chiêu mấy lần, khi tứ chi đụng vào, sàn nhà dưới chân trong nháy mắt bị chấn nát, hai cỗ hơi thở bành trướng bộc phát từ giữa hai người.
Chiêu thức của Dạ Kinh Đường phát lực chiếm ưu thế, trong nháy mắt khi va chạm, tay áo Quan Ngọc Giáp đã chia năm xẻ bảy, dưới chân xuất hiện một lỗ khảm, cả người lướt về sau hai trượng có thừa.
Mà Quan Ngọc Giáp có danh hào tiểu quyền khôi cũng không phải giả, một khửu tay nặng nề đập lên vai Dạ Kinh Đường, lập tức đánh nát y phục trên vai phải của Dạ Kinh Đường, lộ ra nhuyễn giáp óng ánh tia sáng bạc, nếu không có nhuyễn giáp bảo hộ cho phần lớn cánh tay, đã bị một khuỷu tay cứng rắn này đánh cho làn da rách nát, thân hình lui về sau hai bước.
Hai người vừa chạm liền tách ra, mặc dù tình cảnh nhìn như Quan Ngọc Giáp bị đụng ra ngoài, Dạ Kinh Đường không bị ảnh hưởng lớn, nhưng bọn người Quảng Hàn Lân đều là người trong nghề, nhìn ra tình thế không ổn.
Quan Ngọc Giáp dùng khuỷu tay công kích liên tiếp vừa để phòng bị, đón đỡ Thiếp Sơn Kháo, thân hình bị xô ra nhưng bất động như núi, chỉ là dư lực phá chiêu mà không ảnh hưởng gì, mà Dạ Kinh Đường đón đỡ một chiêu từ khuỷu tay, vai phải đỏ lên tất nhiên đã bị chấn thương.
Ngược lại thân hình Quan Ngọc Giáp đang trượt thì dừng lại, lúc này muốn tiến lên đè xuống đánh, nhưng khi vừa bước ra một bước, ánh mắt lại biến thành cổ quái.
Mà Dạ Kinh Đường sau khi phá tan đòn bánh của Quan Ngọc Giáp lập tức lùi về phía sau một bước, bắt lấy Minh Long Thương mà Tam Nương quăng ra, lúc đang muốn trở tay, thì bước chân cũng tạm ngừng, hắn nhíu mày nhìn về phía hộ giáp trên cánh tay Quan Ngọc Giáp.
Mọi người ở đây thấy hai người bỗng nhiên dừng tay, đều không hiểu cho lắm.
Bùi Tương Quân cầm bội đao cẩn thận nhìn chăm chăm đề phòng, thấy chuyện này thì hỏi:
“Sao thế?”
Dạ Kinh Đường cảm giác vừa rồi khi đụng nát tay áo Quan Ngọc Giáp giống như đụng nát thứ gì đó bên trong, trên cánh tay truyền đến cảm giác mát mẻ, ẩn ẩn có chút quen thuộc.
Quan Ngọc Giáp nhìn Diệp tứ lang trước mặt ánh mắt nặng nề, đã biết đối phương đã phát giác ra chuyện bị trúng thuốc.
Hắn vốn muốn dùng Diệp tứ lang để thí nghiệm thuốc, nhưng đối phương nói năng rất hiểu chuyện, đành từ bỏ ý nghĩ này, vừa rồi quyền cước đụng vào nhau, chỉ là phá chiêu bình thường thuần túy, không nghĩ đến chuyện lấy Đại Lương Châu ra.
Nhưng Đại Lương Châu đặt ở cạnh ngoài của hộ giáp, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, vậy mà Diệp tứ lang đã đụng tới, cứng rắn làm vỡ Đại Lương Châu, nước thuốc hiển nhiên đã chạm tới cánh tay đối phương.
Mặc dù là vô tâm trồng liễu, nhưng kết quả của quá trình này lại rất giống từng bước tính toán bày mưu đặt kế.
Quan Ngọc Giáp gặp chuyện này dứt khoát thu tay lại đứng thẳng người lên, lộ ra bộ dáng đều trong tính toán của ta mà cười lạnh:
“Công phu mèo cào cũng dám ở trước mặt ta làm càn, thật sự cho rằng ta đến gần tiếp ngươi một chút là vì muốn khoa tay đấu quyền cước với ngươi?”
Bùi Tương Quân nghe vậy sắc mặt liền biến hóa, biết được Dạ Kinh Đường gặp phải đánh lén, nhanh chóng đi đến trước mặt Dạ Kinh Đường:
“Trúng thuốc gì?”
“Trúng...”
Dạ Kinh Đường cảm giác trên cánh tay truyền đến một luồng thanh mát, làm dịu mỗi tấc da thịt, ngay cả bả vai mới vừa rồi gặp một kích nặng nề cũng đang nhanh chóng khôi phục lại.
Thuốc này mạnh hơn Ngọc Long Cao rất nhiều, thì sợ là có giá hơn mấy trăm lượng bạc.
Dạ Kinh Đường muốn nói là trúng thần dược chữa thương, nhưng thấy Quan Ngọc Giáp lộ ra bộ dáng tính toán rất sâu, nên không có khả năng cầm thuốc trị thương giả làm độc dược để hù dọa hắn.
Trừ phi Quan Ngọc Giáp nghĩ muốn đánh hắn một chút sau đó lại cho hắn một viên đường, dùng chuyện đó cố ý nhục nhã trào phúng hắn.
Thường nói chuyện khác thường ắt có quỷ quấy phá, Dạ Kinh Đường cẩn thận cảm giác phát hiện một chút dược hiệu không hợp thói thường, gần giống như là viên thuốc lần trước, đành nói:
“Giống như là độc dược khiến xương cốt tê dại.”
“A?!”
Bùi Tương Quân nghe thấy lời này, hiểu ra Dạ Kinh Đường lại chúng thuốc giúp công lực tăng vọt, trong lòng cũng hiểu rõ, sợ thuốc làm cho Dạ Kinh Đường mất khống chế, lúc này nàng che chở hắn lui lại:
“Đi.”
Mặc dù Dạ Kinh Đường cảm thấy thứ đồ chơi này không nguy hiểm, nhưng hình như không có hiệu quả làm thuận kinh mạch, mà kinh mạch lại đang mở rộng, đến mức khiến kinh mạch xuất hiện một chút cảm giác căng đau, không giống với thuốc lần trước cho lắm.
Dạ Kinh Đường không rõ đây là vật gì, đề phòng xảy ra sự cố, lập tức ôm Tam Nương phi thân lui ra khỏi cửa sổ.