Chương 473. Đuổi Theo
Xoạt ~~
Quan Ngọc Giáp muốn xem đối phương có thể kháng được dược hiệu hay không, tất nhiên không có khả năng thả Dạ Kinh Đường chạy mất, lập tức lấy từ tay đồ đệ mang tới một cây gậy dài, phi thân vọt lên phá vỡ nóc nhà bên trên đuổi về phía Dạ Kinh Đường, còn nói:
“Tiểu tử, ngươi trúng phải thuốc này chạy càng nhanh chết càng sớm, ờ yên tại chỗ bảo vệ tâm mạch còn có cơ hội sống sót, ra không lấy tính mệnh của ngươi.”
Dạ Kinh Đường cũng không phản ứng lại, xô ra cửa sổ ôm Tam Nương xông vào màn mưa, chạy về phía dãy núi đằng sau sơn trang, đồng thời lấy ra một viên Bạch Hoàng Đan đặc biệt có thể giải bách độc nuốt vào trong miệng.
Bạch Hoàng Đan vào miệng tan ra có thể giải bách độc, cho dù gặp được kỳ độc không giải nổi, cũng có thể tạm thời áp chế làm dịu độc tính.
Nhưng sau khi Dạ Kinh Đường ăn xong, cảm giác cánh tay thoải mái dễ chịu cũng không biến mất, và ngược lại dưới tác dụng của Bạch Hoàng Dan, thương thế còn lành nhanh hơn...
Bùi Tương Quân ôm trường thương trong ngực, để đề phòng Quan Ngọc Giáp đuổi theo phía sau, đồng thời nắm chặt cổ tay Dạ Kinh Đường xem xét , kết quả phát hiện ra khí mạch Dạ Kinh Đường đang dần sôi trào mãnh liệt, giống như ăn phải xuân dược có hiệu quả nhanh chóng, ngay cả hô hấp đều đang dần thô nặng...
“Ngươi có cảm giác như thế nào?”
“Ta...”
Dạ Kinh Đường dùng tốc độ nhanh nhất lao vụt trong màn mưa, gương mặt dần dần phiếm hồng, trên trán hiển hiện lên khí nóng, khí mạch toàn thân dồi dào đến cực điểm, cảm giác chỉ muốn tìm người làm một chút, phát tiết năng lượng trong cơ thể, nam nhân nữ nhân đều được.
Dạ Kinh Đường liếc mắt nhìn lại, Quan Ngọc Giáp vẫn đang đuổi sát ở phía sau, cũng không vội lại gần, nhìn bộ dáng là muốn chờ hắn bị độc chết.
Mà mấy chưởng môn không trúng độc, cùng võ phu của Thập Nhị Môn, cũng giữ một khoảng cách đuổi theo sát đằng sau.
Ở trước mặt mọi người ấn Tam Nương xuống sợ là không thích hợp.
Khí huyết trong cơ thể Dạ Kinh Đường dần dần cuồng bạo, bởi vì lần trước đã điều chỉnh xương cốt đến trạng thái hoàn mỹ, xương cốt và cơ bắp ngược lại là không xuất hiện cảm giác thoải mái như lần trước, chỉ có khí huyết quá thịnh, cảm giác cũng sẽ không ảnh hưởng đến thân thủ...
Bá bá bá ~~
Mấy bóng người lao vùn vụt ở phía sau sơn trang, trong chốc lát đã đến bên cạnh Vũ Minh Sơn, lại chạy vào dãy núi vô tận phía sau.
Quan Ngọc Giáp duy trì khoảng cách mấy chục trượng, mật thiết chú ý thân thể của Diệp tứ lang, phát hiện tốc độ dần tăng lên, biết dược vật đã có hiệu quả, bắt đầu cưỡng ép mở rộng kinh mạch, mà thân thể tất nhiên cũng đang bị đốt xương đến tê dại chờ thuốc mạnh rèn luyện.
Loại cảm giác đau đớn hủy đi gân mạch rút xương cắt da, người bình thường căn bản gánh không được, những võ phu thí nghiệm thuốc trước đây hoặc là đã ngã xuống kêu rên run rẩy, hoặc là phát cuồng công kích lung tung, bình thường chỉ sau mấy khắc đã mất mạng.
Diệp tứ lang có thể chống đỡ chạy xa như vậy còn chưa xuất hiện dị trạng gì, năng lực cầu sinh quả thật hơn xa thường nhân...
Diệp tứ lang là người có võ nghệ khoa trương nhất trong những người đã thí nghiệm, đoán chừng chỉ chênh lệch một đường nhỏ với hắn.
Quan Ngọc Giáp cảm thấy khả năng Diệp tứ lang vượt qua tác dụng của thuốc này quả thực rất lớn, trong đáy lòng không khỏi hiện ra vui mừng, thậm chí cũng không dám đuổi quá gần tránh ảnh hưởng đến đối phương khiến đối phương phân tâm không còn sức lực chịu đựng tác dụng thuốc.
Nhưng đáng tiếc là, nghị lực của Diệp tứ lang tựa hồ cũng chỉ mạnh hơn so với võ phu thí nghiệm thuốc bình thường một chút.
Quan Ngọc Giáp phi nhanh trong màn mưa, khi vừa đuổi tới sau núi đã phát hiện Diệp tứ lang ôm người phi nước đại đến phía trước đột nhiên hạ xuống rơi vào trong núi rừng.
Bá ~
thân hình Quan Ngọc Giáp đột nhiên ngừng lại rơi xuống hơn mười trượng bên ngoài, cầm Tề Mi Côn trong tay chỉ xéo xuống mặt đất nhìn chăm chú bóng lưng phía trước, nói:
“Yên tâm, ta không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếu ngươi có thể vượt qua, ta thả ngươi một con đường sống.”
“Ha...”
Dạ Kinh Đường ngừng chân trong mưa, Bùi Tương Quân gần trong gang tấc rõ ràng có thể cảm giác được một cỗ khô nóng giống như một người sắt nung đỏ.
Sắc mặt Bùi Tương Quân biến đổi, coi như Dạ Kinh Đường không chịu nổi, muốn lấy Minh Long Thương ngăn địch, mà Lạc Ngưng chờ tiếp ứng ở sau núi cũng im hơi lặng tiếng đã dò xét đi tới, muốn yểm hộ Dạ Kinh Đường rút lui.
Nhưng khiến Bùi Tương Quân ngoài ý muốn chính là, khi nàng nâng lên trường thương lại bị Dạ Kinh Đường bên cạnh nắm chặt, tiếp theo thương đã bị rút đi.
“Ngươi...”
“Ta không sao.”
Dạ Kinh Đường nâng tay áo lên xoa xoa mồ hôi và nước mưa trên trán, toàn thân bốc lên sương mù, khí mạch toàn thân đã tràn đầy đến không thể không tìm cái gì phát tiết một chút.
Hắn nắm chặt miếng vải đen bọc Minh Long Thương, quay người nhìn về phía Quan Ngọc Giáp đứng đó không xa, cổ tay nhẹ rung lên.