Chương 477. Cảm Giác Vô Cùng Đặc Biệt
Dạ Kinh Đường đang suy nghĩ về lần dùng thuốc trước, được Tam Nương và Ngưng nhi hai bên trái phải giáp công xoa dưa hấu, nghe vậy thì thu lại tinh thần, lộ ra ý cười:
“Quả thực như vậy, côn pháp của Quan Ngọc Giáp nhìn cay con mắt, chỉ đơn giản là công lực thâm hậu một chút, chỉ cần không cho hắn cơ hội tiếp cận thì hắn không thể bắt được ta...”
“...”
Bùi Tương Quân do dự một chút, nhìn xung quanh nói:
“Nếu không thì nghỉ ngơi trước đi, chờ khi Chim Chim trở về thì lại đuổi tiếp.”
Lúc đầu Dạ Kinh Đường dự định là rời xa người của Thập Nhị Môn, Chậm rãi chờ khí tức trong cơ thể ổn định mới tiếp tục đuổi bắt Quan Ngọc Giáp trọng thương.
Nhưng bây giờ tâm lý phập phồng không yên, vừa rồi tiêu hao rất lớn, bây giờ trung khí có chút không đủ, ước chừng đã tiến vào trong trạng thái hư thoát, không muốn gặp phải nguy hiểm chém giết, nghĩ lại một chút vẫn gật đầu.
Lúc ba người đến Thiết Hà Sơn Trang, bởi vì là xâm nhập hang hổ, nên chắc chắn đã điều tra tốt tình huống xung quanh, sớm đã tìm được nơi dễ dàng theo dõi, ẩn thân và trốn chạy giữa núi non trùng điệp, vừa rồi khi Dạ Kinh Đường chạy về phía sau núi, cũng do nguyên nhân này.
Dạ Kinh Đường vác hai cây trường thương, sau khi đi dọc theo dãy núi không lâu, đã đến chỗ giấu kín ngựa khi nãy, lấy ra bọc hành lý tùy thân, sau đó đi đến ba dặm gần Vũ Minh sơn có một sườn núi.
Trong núi hoang không dấu chân người, giữa sườn núi có một vách đá, trong vách đá có một khe lõm thiên nhiên, ghé vào trên đó có thể dùng kính viễn vọng quan sát tình huống bên trong Thiết Hà Sơn Trang, phía sau là núi non trùng điệp cũng có thể nhìn không sót gì.
Dạ Kinh Đường cầm theo hai cây trường thương, thuận theo dây leo và mỏm đá nhô lên, nhảy lên bên trên như chuồn chuồn lướt nước, hạ xuống trong khe lõm vách đá, hai nữ tử cũng theo sát phía sau.
Khe đá cũng coi như vuông vức, có vách đá ngăn chặn, mưa to bên ngoài cũng không bay vào, coi như nơi che mưa chắn gió rất tốt, nhưng cách mặt đất rất cao, chỉ có một chút dấu vết chim bay lưu lại.
Dạ Kinh Đường lấy bọc hành lý mang theo trên lưng ngựa để xuống dưới đất, sau khi mở ra bên trong là một tấm thảm, thuốc trị thương, quần áo, nến và đồ ăn vặt đỡ đói như lương khô.
Bùi Tương Quân đứng trên vách đá lấy mũ rộng vành xuống, xoa đi nước mưa trên gương mặt, đầu tiên cắm trường thương vào sâu trong khe đá, dựng lên một màn che giản dị, sau đó đốt một ngọn nến nhỏ.
Lạc Ngưng lấy một tấm vải trải trên mặt đất, cầm lấy kính viễn vọng của Tam Nương, nửa người trên nhô ra khỏi màn che quan sát tình huống xung quanh Thiết Hà Sơn Trang.
Sau khi Dạ Kinh Đường sắp xếp xong mọi vật, uống hai ngụm nước, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cởi áo thủng trên người ra, chỉ mặc nhuyễn giáp sắc bạc và quần, ngồi khoanh chân trên thảm, bắt đầu ăn cơm, âm thầm điều trị hơi thở.
Bùi Tương Quân không quấy rầy Dạ Kinh Đường, cầm một bao lương khô và ấm nước, khom người chui ra khỏi màn che, nằm xuống cạnh Lạc Ngưng.
Bình thường người giang hồ đi ra ngoài, ngoài mang theo lương khô, còn có bánh hoặc cơm cháy, ăn không ngon.
Mà Tam Nương là chưởng môn Hồng Hoa Lâu, khi đi ra ngoài làm việc chắc chắn sẽ không bạc đãi mình như thế, lương khô là dăm bông thượng thừa nhất Giang Châu, ngũ cốc bánh ngọt, còn có táo khô, nho khô, cảm giác cực kì có dinh dữơng, chỉ có điều là năng lượng quá cao ăn nhiều sẽ thấy mệt.
Bùi Tương Quân ngậm một cây dăm bông đỏ tươi, lại lấy ra một cây khác đưa đến bên miệng Lạc Ngưng:
“Bên kia có tình huống gì hay không?”
Môi đỏ của Lạc Ngưng khẽ mở ngậm lấy miếng thịt, cẩn thận quan sát thế cục của Thiết Hà Sơn Trang:
“Đông y chưởng môn đã chạy... Giống như Dương Quan trốn trên nóc nhà quan sát, sư phụ xảy ra chuyện cũng không dám tiến lên, vậy mà cũng muốn làm đồ đệ...”
“Với đức hạnh của Dương Quan, vừa không có bản lĩnh, cũng không biết quan sát, ngoài có vận khí tốt ra thì không còn gì khác...”
Dạ Kinh Đường dựa lưng vào vách đá ngồi trên thảm, nghe thấy hai người nhỏ giọng trò chuyện, vốn định xen vào, nhưng mới giương mắt cẩn thận nhìn lên, động tác ăn lương khô liền tạm ngừng.
Dưới ngọn nến nhỏ phát ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu sáng nơi hẻo lánh đằng sau màn che.
Hai tấm thảm để dưới đất bày ra một chút đồ linh tinh, hắn dựa lưng vào vách đá mặt hướng về phía màn che, mà Tam Nương và Ngưng nhi thì dựa vào phía trái tấm thảm.
Truyện này lúc đầu cũng không có gì, nhưng không gian khe đá không lớn, khi hai nữ tử nằm xuống, đã biến thành chui qua dưới màn che, nửa người thì ở bên ngoài, rèm khoác bên hông, hai chân và mông đều ở trong màn che, ở ngay bên tay hắn.
Ngưng nhi nằm sấp rất đoan chính, giày thêu lá trúc khép cùng một chỗ, hai chân thẳng tắp, hướng lên trên là cặp trăng tròn đường cong màu xanh hoàn mỹ, thu nhỏ lại bên hông, nhìn qua cực kỳ duy mỹ, giống như tác phẩm nghệ thuật xảo đoạt thiên công.
Tam Nương thì dựa vào một bên, bởi vì khác với dáng người cao gầy thon dài của Ngưng nhi, thân hình tam nương thì giống như hồ lô châu tròn ngọc sáng, mặc dù không cao bằng Ngưng nhi, nhưng bên dưới không khác biệt lắm, còn lực trùng kích của mông eo thì càng kinh người, cách váy và quần mỏng đều có thể cảm nhận được sự trĩu nặng...
Dáng ngồi của Tam Nương cũng không đoan chính, dựa vào trên thảm, bàn chân cởi giày thêu ra, hai chiếc tất trắng bao lấy đôi chân lung lay dưới ánh nến, nhìn còn có chút hoạt bát nghịch ngợm.
Mấu chốt là, tấm rèm rơi xuống bên hông hai người, che khuất nửa thân trên, không nhìn thấy hắn, trước mắt hắn chỉ có eo và chân khiến cảm giác này vô cùng đặc biệt.