Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 477 - Chương 477 - Không Dạy Chồng, Lỗi Của Vợ

Chương 477 - Không dạy chồng, lỗi của vợ
Chương 477 - Không dạy chồng, lỗi của vợ

Chương 477. Không dạy chồng, lỗi của vợ

Rầm rầm ~~

Trong núi mưa rào xối xả, mưa rơi trong núi rừng vang vọng, để che đậy hết tất cả âm thanh trong đất trời, chỉ còn sót lại một chút ánh đèn, như ẩn như hiện trong khe nứt trên vách đá.

Dạ Kinh Đường tựa lưng vào vách đá ăn chút gì đó, dùng hết sức mình để không nhìn vào “song kiều hiến đào”, muốn đè xuống ngọn lửa nhỏ xao động bất an trong cơ thể.

Nhưng hai cô nương này không bớt lo chút nào, căn bản không coi hắn là người ngoài.

Lạc Ngưng cầm kính viễn vọng nhìn động tĩnh xa xa ngoài núi, bởi vì eo chân hình thẳng tắp nằm vào trên tảng đá, trong thời gian dài cũng không dễ chịu, được một chút thì đá giày ra, học theo Tam Nương đung đa đung đưa.

Mà Bùi Tương Quân nằm nói chuyện phiếm bên cạnh, được một lúc thì không còn gì thú vị, bắt đầu ngồi trên thảm kéo duỗi gân cốt như bình thường.

Động tác cụ thể là duỗi thẳng hai chân, chống tay xuống đất, nâng nửa người trên lên, sau đó nằm sấp xuống bờ vai bất động, chuyển động mông eo một vòng lớn, khiến đường cong mông eo vốn đã rất nở nang được kéo căng cực hạn.

Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy hai cô nương này đang muốn chơi chết hắn, còn tiếp tục chống đỡ nữa đoán chừng sẽ khắc chế không được, nghĩ một chút cũng chui ra khỏi màn che.

Bùi Tương Quân đang kéo duỗi cơ thể phát hiện Dạ Kinh Đường từ phía sau chui lên phải lập tức dừng lại động tác, dịch một chút sang bên cạnh:

“Sao ngươi cũng ra đây?”

“Không gian bên trong nhỏ quá, ta có chút ngột ngạt.”

Dạ kinh đường nằm xuống giữa hai người, nhìn ra mưa gió vô biên bên ngoài, tuy cảnh tượng kém xa cảnh trăng tròn khi nãy, nhưng thân thể dễ chịu hơn nhiều. Hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hỏi:

“Tình huống bên ngoài như thế nào?”

Bùi Tương Quân cầm lấy túi lương khô, đưa cho Dạ Kinh Đường:

“Chưa có động tĩnh gì, ngươi không cần quan tâm, ăn uống no đủ nghỉ ngơi xong lại nghĩ chính sự sau.”

Dạ Kinh Đường đã ăn no uống đủ, thấy Lạc Ngưng chưa ăn được bao nhiêu, lấy ra một quả táo khô đưa tới.

Lạc Ngưng cầm kính viễn vọng trông chừng, vốn cho rằng Dạ Kinh Đường đưa cơm cho nàng, muốn đưa tay tiếp lấy.

Kết quả nàng chỉ vừa há miệng, đã phát hiện Dạ Kinh Đường thả táo khô vào trong miệng mình.

Lạc Ngưng bị trêu đùa, ánh mắt có chút không vui:

“Ngươi làm gì đó?”

Dạ Kinh Đường ngậm táo đỏ trong miệng, nhấc cằm lên ra hiệu.

?

Lạc Ngưng hiểu ý tứ trong ánh mắt của tiểu tặc, ánh mắt nàng có chút ghét bỏ, nhưng chỉ chần chờ một chút, vẫn mở ra môi đỏ, chuồn chuồn lướt nước cắn lên quả táo đỏ, không đợi Dạ Kinh Đường tới đã nhanh chóng quay gò má đi, không cho Dạ Kinh Đường chiếm được một chút ngon ngọt nào.

Bùi Tương Quân nhìn thấy cảnh này, hơi đỏ mặt, quay đầu đi, ánh mắt có chút quái dị:

“Hừ ~”

Dạ Kinh Đường thấy ánh mắt phức tạp của Tam Nương, đoán chừng là do hắn khoe ân ái cùng Ngưng nhi khiến Tam Nương lúng túng, lại lấy ra một quả táo đỏ khác ngậm bên miệng, nhếch nhếch cằm trêu đùa:

“Ừm...?”

“...”

Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường xử lý công bằng, khuôn mặt lập tức đỏ lên, vốn định bày ra sắc mặt nghiêm túc của trưởng bối mà từ chối một cách nhã nhặn.

Nhưng khóe mắt lại phát hiện ra hồ ly đối diện đã quay đầu và lộ ra ánh mắt “gan chuột nhắt” để nhìn nàng.

?

Bùi Tương Quân chớp mắt, cảm thấy ánh mắt này của hồ ly rất khiến người tức giận, thần sắc trong con ngươi xoay chuyển trăm lần, đưa mặt dò xét về phía trước, lại rụt về, có một chút do dự.

Dạ Kinh Đường thấy Tam Nương do dự, ở khóe mắt lộ ra ý cười, suy nghĩ một chút, thoải mái tiến tới trước mặt nàng.

!!

Bùi Tương Quân nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt bỗng nhiên phóng đại, hô hấp ngừng một nhịp, chưa kịp phản ứng, trên môi đã truyền đến xúc cảm của táo đỏ, mày kiếm mắt sáng thì gần ngay trước mắt.

Sắc mặt Bùi Tương Quân trong giây phút đã biến thành lửa đỏ, môi đỏ vô ý thức khẽ mở tiếp nhận táo đỏ, kết quả là hai cánh môi đụng vào nhau.

Dưới màn che yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi đập vào vách đá tí tách nhẹ vang.

Bùi Tương Quân cắn táo đỏ, trên môi truyền đến cảm giác lửa nóng ngọt ngào, ánh mắt có chút luống cuống.

Trước đây nàng nhìn hồ ly kia hôn môi rất thản nhiên, còn tưởng rằng chuyện này rất đơn giản, đến khi tự bản thân ra trận mới phát hiện cảm giác như bị sét đánh, trong đầu nháy mắt trống rỗng, còn không dám thở ra.

Bùi Tương Quân vừa kiên trì trong chớp mắt, khi lấy lại tinh thần vội vã hoang mang rối loạn tách ra, rút đầu vào trong màn che.

Ba ~~

Có lẽ là trong tâm lý thật sự xấu hổ, lại không nỡ đánh Dạ Kinh Đường, đành xả giận lên thứ đồ vật nào đó co dãn mười phần.

Ánh mắt Lạc Ngưng lúc đầu có chút cổ quái, khi dưới thắt lưng truyền đến xúc cảm nóng bỏng lập tức nổi nóng, quay đầu nói:

“Hắn đùa dớn ngươi, ngươi đánh ta làm gì?”

Trong rèm không có tiếng trả lời, nhưng ý tứ hẳn là “Không dạy chồng, lỗi của vợ.”

Bình Luận (0)
Comment