Chương 478. Hiên Viên Gia Tới Rồi
Một bên khác, Loan Thủy Trấn.
Từ chuyện Từ nhị gia địa đầu xà bỗng nhiên bị bộ khoái triều đình trừng trị, thị trấn rồng rắn lẫn lộn được hưởng mấy ngày thái bình.
Mưa đêm rơi rả rích, trong thị trấn ánh đèn lẻ tẻ, cổng một khách điếm ở đầu trấn, có một thiếu niên mặc áo vàng, đang ngồi ở ngưỡng cửa dưới mái hiên, đặt bên người một thanh đao, ánh mắt vẫn luôn một mực nhìn qua khu phố cũ, chờ quan sai tuấn tú kia trở về thông báo một tiếng.
Mặc dù đối với quan sai triều đình mà nói đây chỉ là một chuyện tiện tay ghi lại, là chuyện nhỏ không quan trọng, có khả năng chỉ là thuận miệng ứng phó, sau đó đã sớm vứt ra sau đầu.
Nhưng đối với thiếu niên mà nói, người mất tích là cha ruột hắn, là trụ cột trong nhà, dù biết rõ đã bị kẻ xấu ra tay độc ác, có thể quan sai cũng đã quên mất việc này, hắn vẫn muốn ngồi chờ ở đây, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Lộc cộc lộc cộc...
Không biết đến canh mấy đêm khuya, hơn phân nửa người trong trấn đã ngủ, hai tiếng vó ngựa vang lên từ đầu trấn.
Thiếu niên đảo mắt nhìn về phía đầu trấn, mượn ánh lửa đèn lồng có thể thấy được hai con tuấn mã hùng tráng sóng vai chạy vào thị trấn.
Ngày trên lưng là hai tên kị sĩ, đều đội mũ rộng vành, khoác áo tơi màu đen, thân hình tráng kiện phối hợp với tuấn mã cao lớn, nhìn từ xa giống như trong tiểu trấn cũ kỹ bỗng nhiên giáng lâm hai tên luyện ngục ma thần, từ khoảng cách rất xa đã có thể cảm giác được cỗ áp bách khiến người ta không rét mà run.
Thiếu niên cảm thấy hai tên khách giang hồ này rất đáng sợ, không dám tùy ý dò xét, chỉ tiếp tục nhìn về điểm cuối của con phố cũ.
Nhưng hai con tuấn mã xuyên qua màn mưa, khi đi qua cửa khách điếm một trong hai con ngựa dừng lại, vị khách Giang hồ phía trên quay đầu lại truyền đến một tiếng nói trầm thấp:
“Tiểu từ này, có khuôn mặt khá quen...”
Tiếng nói vang lên, vị khách Giang hồ có thân hình cực kỳ tráng kiện phía trước cũng dừng ngựa, quay đầu dò xét khuôn mặt thiếu niên, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi:
“Tiểu tử, Trương Văn Uyên là gì của ngươi?”
Thiếu niên hơi sững sờ, tiếp theo vội vàng đứng dậy chắp tay hành lễ:
“Đó là cha ta, hai vị đại hiệp có quen biết?”
“Tên đệm của ta cũng là Văn, coi như là sư huynh của cha ngươi. Nhưng mà hơn hai mươi năm trước, Trương Văn Uyên rời khỏi sư môn, từ đó không còn gặp mặt.”
Trên lưng ngựa, Diêu Văn Chung nhìn bộ dáng của thiếu niên, hỏi:
“Cha ngươi gần đây có tốt không?”
Thiếu niên thấp giọng nói:
“Bái kiến hai vị sư bá. Trước đây vài ngày cha ta bị Ô Vương đánh lén, sống chết không rõ, ta đang ở đây chờ tin tức...”
Lắng nghe một lát, sau đó không nói thêm gì nữa, cưỡi ngựa đi về hướng con phố cũ bên kia.
Hiên Viên Hồng Chí đi ở bên cạnh, khi cách xa rồi mới nhàn nhạt hừ một tiếng:
“Không có bản lĩnh của Vân Trạch tam kiệt, ngược lại lại mắc phải nết xấu của Vân Trạch tam kiệt. Không có chút bản lĩnh nào còn không nhìn đúng sư môn, bây giờ rơi vào kết cục như thế này đúng là gieo gió gặt bão.”
Diêu Văn Trung đáp:
“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, là bệnh cũ của đao khách, nhưng chín phần chín đao khách đều không có bản lĩnh này, năm đó đao khách trà trộn ở Trạch Châu kia, chết chết lui lui, thoát khỏi bể khổ cũng chỉ có một mình Cừu Thiên Hợp. Nói đến thì, nếu năm đó không có trận phong ba của đại tiểu thư, bây giờ trên đao đàn hẳn là sẽ đặc sắc hơn rất nhiều.”
Hiên Viên Hồng Chí nói: “Đâu chỉ đao đàn, nếu không phải Trịnh Phong phái Cừu Thiên Hợp gây rối, Thục Dạ tiến cung làm quý phi sinh hạ dòng dõi, Hiên Viên gia của ta bây giờ khả năng đã quyền nghiêng triều chính. Trên đời này căn bản sẽ không có nữ đế và Tĩnh vương, lại càng không có mối hoạ lớn như Dạ Kinh Đường này...”
“Nếu đại tiểu thư thuận lợi tiến cung, nữ đế và Tĩnh vương xác thực sẽ không xuất hiện. Nhưng Dạ Kinh Đường nên xuất hiện thì vẫn sẽ xuất hiện, chỉ có điều không nhất định sẽ đối địch với Quân Sơn Đài mà thôi.”
Diêu Văn Trung hàn huyên truyện xưa một lát, liếc nhìn thị trấn cũ kỹ, hỏi:
“Ô Châu lớn như thế, lại rất rối loạn, đi đâu tìm Dạ Kinh Đường?”
“Dạ Kinh Đường lùng bắt là Ô Vương, nghĩ biện pháp liên hệ với Bạch Tư Mệnh, tìm tới chỗ ẩn thân, ôm cây đợi thỏ là được.”
Diêu Văn Trung thấy vậy không nói thêm nữa, thúc ngựa chạy sâu về hướng Ô Châu.