Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 479 - Chương 479 - Chim Chim Gặp Người Quen

Chương 479 - Chim Chim Gặp Người Quen
Chương 479 - Chim Chim Gặp Người Quen

Chương 479.

Trong yên lặng đêm đã trở khuya.

Trên vách đá mưa rơi không giảm, ở ngoài núi cũng không còn ánh đèn.

Dạ Kinh Đường cầm kính viễn vọng nhìn cũng không thấy được gì, đưa tay ôm lấy sau ót, nửa thân thể nằm ngoài màn che, hết sức chú ý đè ép khô nóng trong cơ thể.

Bên trong màn che, ngọn nến đã tắt, đưa tay không thấy được năm ngón.

Bởi vì không gian nhỏ hẹp, hai nữ tử sóng vai ngủ ờ trên một tấm thảm, dùng hai chân Dạ Kinh Đường làm gối đầu.

Bùi Tương Quân trải qua chuyện ăn táo vừa rồi, căn bản không ngủ được, mặt nằm nghiêng hướng về phía vách đá, ngón tay nhẹ nhàng sờ môi đỏ, trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ.

Lạc Ngưng nằm thẳng bên cạnh rèm, hai tay đặt bên hông, nhắm mắt ngủ, tư thế đoan chính.

Nhưng đêm dài có thời gian nhàn hạ, lại không thể giúp tiểu tặc điều trị, luôn cảm thấy ngủ không ngon giấc...

Lạc Ngưng ngủ được một lát, phát hiện ra hô hấp của tiểu tặc cũng không quá ồn, nhiều lần muốn sờ lên nhưng lại ngừng lại.

?!

Dạ Kinh Đường nhẹ nhàng hít vào một hơi, ánh mắt rất cổ quái, phát hiện Ngưng nhi thu tay lại rất nhanh, ngẫm lại một chút chỉ coi như không phát hiện động tác nhỏ của Ngưng nhi.

Lạc Ngưng thấy tiểu tặc hiện tại cần điều trị, nhưng lập tức trở mình lên ngựa khẳng định là không được thích hợp.

Nàng quay đầu một chút, ở phát hiện ra Tam Nương buồn bực nằm đó không lên tiếng, không có chút tự giác nào, vốn định mở miệng, lại suy nghĩ lại, duỗi tay ra.

Bùi Tương Quân ngủ bên trong cảm giác an toàn mười phần, trong đầu nghĩ đến chuyện vừa rồi bị Dạ Kinh Đường lừa hôn, thật sự là không chú ý tới hồ ly gan to bằng trời vừa rồi đang định làm gì.

Bùi Tương Quân nhắm mắt suy nghĩ lung tung một lúc lâu, phát hiện hồ ly đằng sau giật giật, mò lấy tay trái của nàng kéo về phía sau.

Bùi Tương Quân thu lại tinh thần, có chút không hiểu, đang muốn mở miệng hỏi chuyện, đã phát hiện hồ ly lặng lẽ đưa tay của nàng ấn lên thứ gì đó.

Nàng dùng tay sờ sờ, dựa vào kinh nghiệm cầm thương nhiều năm của nàng, rõ ràng đây không phải là cây thương...

Bùi Tương Quân có chút sững sờ thậm chí còn lắc nhẹ xem đó là thứ gì,, nhưng từ tư thế và vị trí của ba người họ, chắc chắn bàn tay nàng đã chạm vào nó...

...

!!!

Bùi Tương Quân mở mắt ra, tay rụt lại giống như sờ phải rắn, sau đó quay đầu ngồi dậy đánh xuống người hồ ly:

“Nữ nhân lẳng lơ nhà ngươi, thật sự là....”

Vừa nói nàng vừa xấu hổ chui ra khỏi rèm.

Dạ Kinh Đường vốn tưởng rằng Ngưng nhi nghĩ lại nên sờ tiếp, phát hiện bàn tay nhỏ làm loạn lần nữa này động tác cẩu thả, mới phát hiện không đúng, và sau đó Tam Nương xuất hiện đạp một cái bay lên khỏi vách đá...

“Hả? Tam Nương...”

“Ta lên trên canh gác, người thu thập con yêu tinh này một chút, dạy dỗ nàng phát khóc!”

“A, được...”

“Dạ Kinh Đường! Ngươi không có lương tâm đúng không? A ngươi...”

Ầm ầm ~~~

Nửa đêm, trong dãy núi Ô Sơn kéo dài nghìn dặm, vang lên từng hồi sấm chớp.

Chim Chim bộ lông trắng tuyết, giống như một u linh màu trắng, im hơi lặng tiếng xuyên qua rừng sâu núi thẳm, bay ra được nửa dặm lại đứng trên chạc cây tránh mưa, nhìn bóng người ung dung chậm rãi chạy trong rừng cây.

Quan Ngọc Giáp bị một thương xuyên qua vai, còn bị nội thương, không thể quay về Thiết Hà Sơn Trang, đường đi duy nhất trước mắt, là mau chóng chạy tới Phục Long Động, lấy một viên Đại Lương Châu trị thương.

Phục Long Động ở khu vực Tây Bộ Ô Châu, mà vị trí trước mắt là giải đất trung tâm của Ô Châu, cần đi ngang qua mấy trăm dặm rừng sâu núi thẳm, đối với Quan Ngọc Giáp đang bị trọng thương cũng không dễ dàng gì.

Giữa núi non trùng điệp chạy hơn mười dặm, hoàn toàn vứt bỏ truy binh ở phía sau, Quan Ngọc Giáp tìm một sơn động ẩn thân, sau khi uống thuốc trị thương bắt đầu điều trị.

Chim Chim đội mưa trong đêm bay theo, cũng không thể không ăn không uống, hạ xuống khu vực bên cạnh sơn động, xác định mục tiêu trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, nên đi tìm đồ ăn xung quanh núi.

Chim Chim là mãnh cầm được nuôi trong nhà, từ nhỏ đến lớn Dạ Kinh Đường ăn cái gì thì nó ăn cái đó, đồ Dạ Kinh Đường không ăn nó cũng không động vào, nhưng tìm đồ ăn trong núi, đơn giản chỉ là gà rừng thỏ rừng hoặc là cá con.

Sau khi tìm kiếm trong núi hoang một lúc lâu, vẫn chưa tìm được con mồi phù hợp, Chim Chim liền bay lên không trung, đảo mắt nhìn quanh núi hoang, muốn tìm một thôn trấn có đèn đuốc đến ăn trực.

Kết quả thôn xóm không tìm được, ngược lại tìm được ở giữa núi non trùng điệp khá xa một ánh lửa như ẩn như hiện.

“Chít chít?”

Chim Chim lướt qua bầu trời đêm, một đường xuyên qua rừng núi, đi vào một khe núi bên cạnh, thăm dò từ trong bụi cỏ.

Hai bên khe núi đều là núi đá và cây cổ thụ, có một đầm nước bên cạnh vách đá dựng đứng, có những ao nhỏ bị nước bào mòn mà ra, bên trên có cây lớn, bên dưới là một bãi đá cuội.

Lúc này trên bãi đã cuội có một đống lửa, phía trên có một con cá béo được gậy gỗ xiên nướng hai đầu bóng loáng.

Cách đó không xa, trên hòn đá lớn bằng phẳng có một nữ tử trên thân mặc váy dài trắng tuyết, trường kiếm đặt ở tảng đá bên cạnh, tay trái cầm một hồ lô rượu, đang ngửa đầu uống rượu.

Bình Luận (0)
Comment