Chương 481. Bắt Ngươi Để Mài
Người áo đen nổi nóng, nhàn nhạt hừ một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Nhưng chỉ mới chạy được mấy bước, người áo đen quay đầu lại nhìn một chút, cảm thấy yêu nữ này dù có lợi hại hơn nữa, cũng là cửu tử nhất sinh.
Nàng âm thầm cắn răng, vẫn vòng trở lại, lôi một mặt dây chuyền hình tròn trong cổ áo ra, ném cho Tuyền Cơ Chân Nhân:
“Yêu nữ nhà ngươi, nếu còn chút lương tâm, thì đến đây là ngừng đi. Lần sau gặp lại ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nương tay...”
Tuyền Cơ Chân Nhân cầm lấy mặt dây chuyền, sau khi mở ra lấy viên thuốc nhỏ bên trong ném vào miệng:
“Những thuốc này của ngươi đều là trò trẻ con, đều chỉ mạnh như nhau...”
Ánh mắt người áo đen kinh ngạc: “Ngươi không sợ uống phải thuốc giải gì đó sao?”
“Ta không ngốc, đã có thuốc giải tại sao phải cứng rắn đối kháng? Chạy nhanh đi, bây giờ nhiều nhất là nửa khắc đồng hồ ta sẽ đuổi theo.”
“Ngươi!”
Người áo đen tức đến mức nhíu lông mày, đầu tiên lấy ra chủy thủ, ngẫm lại một chút lại lấy ra một bình thuốc, mở ra nhét vào trên thân Tuyền Cơ Chân Nhân.
Tuyền Cơ Chân Nhân cầm bình thuốc lên, đưa lên mũi ngửi ngửi, hơi có chút ngoài ý muốn:
“Lần này là thuốc gì? Giống như có dược hiệu rất lớn.”
“Dâm Hoàng Hương, không phải ngươi muốn loại thuốc có công hiệu lớn sao? Đây là ngươi tự chuốc lấy, ta không có giải dược, trong hai canh giờ ngươi không tìm được nam nhân để tiết thân, sẽ bạo thể mà chết, ngươi có thể chống đỡ được ta theo họ ngươi!”
Tuyền Cơ Chân Nhân chớp đôi mắt hoa đào, nâng lên tay ngọc, bày ra bàn tay thành tạo hình bông hoa:
“Đây mà là độc gì? Tự ta dùng tay là có thể giải được, hoặc bắt ngươi để mài gương...”
“Phi! Yêu nữ nhà ngươi! Ta... Ta nhổ vào!”
Người áo đen cũng bị yêu nữ thông minh hơn người nhưng không có chút hạn cuối này khiến cho tức giận đến mơ hồ, xoay người chạy vào rừng cây.
Tuyền Cơ Chân Nhân đưa mắt nhìn người áo đen đi xa, cao giọng hỏi:
“Ngươi thật sự không biết chỗ của Minh Long Đồ?”
“Đã sớm nói với ngươi ta không biết, ta trời sinh tai tinh mắt sáng, yêu nữ nhà ngươi chết tâm đi...”
Đang khi nói chuyện, thân ảnh rất nhanh đã biến mất trong rừng núi sâu xa.
Tuyền Cơ Chân Nhân nhìn đến đây, trên gương mặt không gợn sóng mới hiện ra mấy phần bất đắc dĩ.
Im lặng một lát, đuôi mắt Tuyền Cơ Chân Nhân khẽ động, nhìn về phía đống lửa không xa.
Chỉ thấy một con chim ưng béo ú có bộ lông trắng tuyết, mở đôi cánh ra, giống như ăn trộm cẩn thận từng li từng tí đi về phía cá nướng bên cạnh đống lửa, phát hiện thấy nàng nhìn sang, còn vội vàng đứng thẳng “chít chít ~” hai tiếng, nhìn rất có linh tính.
Lúc Tuyền Cơ Chân Nhân ở trong khách điếm, cũng không chú ý quan sát thấy Chim Chim lặng lẽ thăm dò bên cửa sổ, nên không nhận ra, còn tưởng là kỳ trân dị thú trên núi, mỉm cười nói:
“Ăn đi.”
“Chít chít ~”
Chim Chim vèo một cái chạy đến bên cá nướng, móc lấy một con cá nướng, bay về phía rừng cây, ở ven đường còn “ục ục chít chít...”, có lẽ ý của nó là - yêu nữ tỷ tỷ đừng sợ, Chim Chim đi gọi người tới cứu ngươi...
Tuyền Cơ Chân Nhân tất nhiên không nghe hiểu tiếng chim, đợi khi xung quanh an tĩnh lại phải ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, nhắm lại hai mắt...
---
Sa sa sa ~~
Sau nửa đêm, mưa to biến thành mưa bụi mịt mờ.
Trong khe đá, Dạ Kinh Đường nằm trên thảm, lấy hành lý làm gối đầu, nhắm mắt ngủ say, hai tay còn vòng quanh eo thon mềm mại.
Lạc Ngưng mệt rã rời, tựa vào trên người hắn, không biết là ngất đi hay đã ngủ, khóe mắt còn có chút nước mắt nhàn nhạt, giống như bông hoa chịu qua đủ gió táp mưa sa, khiến người ta nhìn thấy mà yêu.
Dạ Kinh Đường so với ban đầu đã tốt lên rất nhiều, nhưng khí huyết vẫn chưa bình ổn lại, thậm chí mơ cả những chuyện loạn thất bát tao, Ngưng nhi, Ngây Ngốc, Tam Nương, và thậm chí là Ngọc Hồ cô nương, từng ký ức sâu nhất được tái hiện theo thứ tự, sau đó...
“Ừm...”
Lạc Ngưng trong cơn ngủ sâu khẽ nhíu mày, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Dạ Kinh Đường lập tức tỉnh lại, mở to đôi mắt, có chút áy náy, hắn nhẹ chân nhẹ tay đặt Ngưng nhi nằm xuống, đắp quần áo lên người nàng, mặc quần áo vào, chui ra khỏi rèm.
Thời gian rạng sáng tầm ba bốn giờ, dưới bầu trời yên lặng như tờ, chỉ có Thiết Hà Sơn Trang ở xa xa còn có thể nhìn thấy ánh đèn mờ nhạt.
Dạ Kinh Đường sau khi nhìn ra xa một chút, phi thân lên, leo lên dọc theo vách đá, đi tới phía dưới một thân cây trên đỉnh núi.
Mặc dù đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng vẫn có thể từ hô hấp và động tác xác định vị trí cụ thể của Tam Nương.
Bùi Tương Quân vẫn cầm kính viễn vọng nhìn loạn bốn phía, phát hiện Dạ Kinh Đường chạy tới đây, trong lòng có chút cổ quái, nhẹ nhàng nói:
“Thân thể tốt hơn nhiều rồi sao?”
Dạ Kinh Đường đi tới trước mặt, tựa vào dưới một gốc cây tránh mưa cùng nàng:
“Tốt hơn nhiều rồi. Ngươi ngủ một lát đi, ta gác đêm là được.”
Bùi Tương Quân nắm cổ tay Dạ Kinh Đường nhìn một chút, phát hiện khí huyết vẫn có chút dồi dào, cau mày nói:
“Vẫn chưa chữa khỏi ngươi đã ra đây làm gì? Tiếp tục đi.”