Chương 482. Mỗi Khi Hôn Phải Giết Người Trợ Hứng
Dạ Kinh Đường chần chờ một chút, lắc đầu trả lời:
“Ăn nhiều thêm một chút thuốc bổ mà thôi, cũng không phải xuân dược, đoán chừng khí huyết quá dồi dào vài ngày. Cũng không ảnh hưởng đến thân thủ và thần chí, chỉ là tinh lực quá thừa một chút.”
Đôi mắt Bùi Tương Quân chớp chớp: “Có phải Ngưng nhi không gánh được hay không? Ta biết nàng chỉ mạnh miệng, khi vào việc, không đến nửa khắc đồng hồ, đã khóc sướt mướt cầu xin tha thứ tại chỗ...”
Dạ Kinh Đường cảm thấy đó là do mình mạnh mẽ, không thể trách Ngưng nhi được, nhưng những lời thô tục tự biên tự diễn này không dễ nói ra miệng, cũng chỉ nhẹ nhàng cười cười.
Bên ngoài mưa to như trút nước, trên vách núi lặng ngắt như tờ, chỉ có hai luồng hô hấp bình ổn.
Dạ Kinh Đường ngửi được mùi thơm nhàn nhạt bay tới từ người bên cạnh, cảm thấy tâm tư có chút loạn, nghĩ nghĩ một chút ngồi nghiêm chỉnh lại, làm ra dáng vẻ tập trung tinh thần.
Bùi Tương Quân thì nhã nhặn dịu dàng, im lặng một chút, hỏi phiếm một câu:
“Ta thấy tính tình Ngưng nhi rất lãnh đạm, các ngươi cũng quen biết mới không bao lâu, làm sao nhanh như vậy đã...”
“Tam Nương đừng lo ta uống lộn thuốc. Lúc đầu nhiều nhất Ngưng nhi chỉ để cho ta ôm một chút, vì giải dược cho ta, mới làm cái kia...”
“Thuốc kia cũng không phải ta cho người hạ, tự nàng mua.”
Bùi Tương Quân nhớ lần trước bị hồ ly kia đến tận nhà cãi nhau ở trước mặt cướp Kinh Đường đi, đã cảm thấy có chút uất ức, lại tới gần một chút, hỏi:
“Lúc trước nàng giải dược cho ngươi, có hôn ngươi không?”
Với vấn đề này Dạ Kinh Đường không tiện trả lời:
“Ừ... Có hôn, ngày đó Ngưng nhi bị trúng một châm, ta giúp nàng giải độc, thấy nàng nhắm mắt đầy căm phẫn, ta không khắc chế được trộm hôn nàng một cái, kết quả khiến Ngưng nhi tức giận tủi thân một ngày, không làm cơm cho ta, từ đó về sau ta đã rất quy củ...”
“Sau đó khi ở Vân Châu, ngày giết Chu Hoài Lễ, cửu biệt trùng phùng có chút kích động, ta đã quấy rầy đòi hỏi, đánh cược với Ngưng nhi. Nàng thua cuộc đành để ta hôn rất lâu...”
Bùi Tương Quân nghe thấy chuyện cũ rất lãng mạn này, như có chút suy nghĩ mà gật đầu:
“Trước khi ngươi hôn môi, đều phải giết người trợ hứng trước à?”
?
Dạ Kinh Đường lập tức im lặng, nghĩ nghĩ: “Chẳng phải hôm nay không giết người sao, chỉ đánh Quan Ngọc Giáp gần chết...”
“Hừ ~”
Hai người mới chỉ nói chuyện phiếm một lát, trong tiếng mưa đêm truyền đến tiếng vang nhỏ bé, một con chim lớn nhanh như điện chớp bay về, đáp xuống trên vai Dạ Kinh Đường, sau đó nắm lấy cổ áo Dạ Kinh Đường kéo ra bên ngoài:
“Chít chít chít chít...”
Bùi Tương Quân thấy Chim Chim lo lắng như thế, cau mày nói:
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Dạ Kinh Đường ôm lấy Chim Chim đang nóng ruột, hỏi:
“Sao vậy?”
Chim Chim mở cánh ra khua khua: “Chít chít...”
Dạ Kinh Đường thông qua âm điệu và động tác, có thể hiểu rõ một chút ý tứ - mau mau đi cứu người, nhanh lên!
Dạ Kinh Đường nhướng mày, biết được có lẽ đó là một người quan trọng mà hắn biết gặp nạn, hỏi:
“Có xa không, có bao nhiêu kẻ địch?”
“Chít chít...”
Chim Chim ra hiệu đại khái tầm hơn ba mươi dặm, không có kẻ địch.
?
Không có kẻ địch?
Dạ Kinh Đường không xác định được người nào đã xảy ra chuyện, tất nhiên không dám trì hoãn, lập tức đứng lên nói:
“Ta đi qua đó nhìn một chút. Tam Nương và Ngưng nhi cẩn thận ẩn nấp đi, ta đi nhanh về nhanh.”
Bùi Tương Quân không rõ ràng chuyện gì xảy ra, đứng dậy hỏi:
“Không cùng nhau đi qua?”
“Cần dùng tốc độ cao nhất đi qua cứu người, hiện tại Ngưng nhi chân đã mềm, Tam Nương cẩn thận để ý nặng một chút, chút nữa ta để Chim Chim trở về giữ liên lạc.”
Dạ Kinh Đường bàn giao hai câu, bay vọt từ trên vách đá xuống, rơi xuống giữa khe hở vách núi, tay cầm lấy bội đao và Minh Long Thương, cùng thuốc cấp cứu, đi theo Chim Chim chạy về phía Đông Nam...
Thi thoảng trên bầu trời hiện lên một tia chớp, trên những ngọn núi hoang không đồng đều lúc sáng lúc tối.
Giữa khe núi, gần đầm nước dưới vách đá dựng đứng có một đống lửa đẩy Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi xếp bằng trên tảng đá bên cạnh, uống giải dược, độc dược trúng phải đã dần được giải trừ, nhưng Dâm Hoàng Hương cũng đang dần tăng mạnh công hiệu.
Dâm Hoàng Hương dùng Dâm Hoàng Xà phối ra nên có dược hiệu mạnh mẽ, võ phu bình thường tuyệt đối không gánh được, với công lực của Tuyền Cơ Chân Nhân, mặc dù không đến mức nghẹn đến bạo thể mà chết, nhưng lúc này tác dụng thuốc bốc lên, sắc mặt bắt đầu phiếm hồng, hô hấp đều có 3 phần nóng rực.
Phương pháp giải quyết hữu hiệu nhất trước mắt chính là tự mình an ủi một chút. Nhưng thân là đế sư đương triều, nữ tử mạnh nhất trên giang hồ, bị trúng thuốc phải tự an ủi, chẳng còn chút thể diện nào.
Thấy trong rừng sâu núi thẳm không có ai quấy rầy, Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi khoanh chân trên tảng đá, tĩnh khí ngưng thần, không nhanh không chậm điều trị khí huyết, trong đầu âm thầm suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Đã sắp đến tháng bảy, vào thời điểm nhập thu hàng năm Ngọc Hồ sẽ có một đoạn thời gian yếu ớt vậy phải nhanh chóng trở về kinh thành, Bắc Lương Đạo Thánh không thể nào đuổi tiếp...
Đã gần một năm không gặp, không biết võ nghệ của Ly Nhân có tiến bộ hay không, nếu không lười biếng, ít ra bây giờ cũng được coi như nhị lưu cao thủ...
Thái hậu có lẽ sắp nghẹn điên rồi, trở về sợ là còn phải mang theo chút lễ gặp mặt... Sớm biết như vậy thì khi nãy đã bắt lấy con bạch điểu kia...