Chương 483. Chim Chim Tìm Người Tới Báo Ân
Tác dụng của thuốc này quả thực rất mạnh...
Tuyền Cơ Chân Nhân âm thầm nhíu mày, sắc mặt bất động như núi, hô hấp lại dần dần hỗn loạn, thân thể có cảm giác khó mà miêu tả được, rất muốn tìm thứ gì đó cọ cọ một chút.
Cũng may xung quanh thứ có thể cọ chỉ có tảng đá, thân thể có phản ứng, trong tâm lại không hỗn loạn, những cảm giác dị dạng này vẫn còn có thể đè ép được.
Tuyền Cơ Chân Nhân chịu đựng trong chốc lát, cảm thấy khô nóng khó nhịn, chậm rãi nằm nghiêng xuống, tay trái đỡ mặt, tay phải cầm hồ lô rượu, ngóng nhìn đống lửa nhấp một ngụm rượu lớn, sau đó trong ánh mắt hiện ra ba phần mê ly...
---
“Chít chít chít chít...”
Giữa núi hoang, một người một chim nhanh chóng chạy tới.
Ban đêm, thị lực của Dạ Kinh Đường kém xa Chim Chim, chỉ có thể dựa vào tiếng vang của nước mưa đập vào núi đá xác định phương hướng, nhưng tốc độ vẫn không chậm, rất nhanh đã chạy được hơn mười dặm, đi tới một dãy núi.
Mục tiêu chủ yếu của Chim Chim là theo dõi Quan Ngọc Giáp, khi đưa Dạ Kinh Đường tới nơi làm anh hùng cứu mỹ nhân, lập tức quay đầu chuyển hướng, bay về hướng sơn động Quan Ngọc Giáp ẩn thân.
Dạ Kinh Đường đứng trên dãy núi đưa mắt nhìn ra xa, có thể nhìn thấy trong khe núi cách ba dặm, như có như không hiện ra chút ánh lửa, nhìn không rõ nhiều chi tiết cho lắm.
Thấy vậy hắn tăng thêm tốc độ, tiến về phía khe núi, nhưng chỉ trong chốc lát, khi hắn đi tới bên cạnh một khe nước, từ xa có thể thấy được bên cạnh đầm nước dưới vách đá dựng đứng, có một đống lửa.
Dạ Kinh Đường biết Chim Chim gọi hắn tới cứu người, nhưng không rõ ràng tình huống cụ thể, trước tiên lặng lẽ đi tới cạnh vách đá, thăm dò từ lùm cây.
Bên cạnh đống lửa có một con cá nướng bằng xiên gỗ, nhưng đã qua thời gian quá lâu, một mặt đã bị nướng khét. Trên tảng đá cách đó không xa, cắm một bảo kiếm nhìn rất quen mắt.
Nữ tử mặc váy dài trắng tuyết, nằm nghiêng bên cạnh bảo kiếm, tay cầm hồ lô rượu trống rỗng, có chút run rẩy, khi đưa đến bên miệng gần nửa ngày mới rơi xuống một giọt.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy Tuyền Cơ Chân Nhân nằm ở vùng hoang vu dã ngoại uống ngụm rượu lớn, trong đáy lòng quả thực có chút ngoài ý muốn, quan sát tỉ mỉ vài lần, cảm giác thấy Tuyền Cơ Chân Nhân không giống vẻ đang gặp phiền phức, lập tức đi ra từ lùm cây.
Lạo xạo...
“Thủy nhi cô nương...”
Dạ Kinh Đường nhìn thấy Tuyền Cơ Chân Nhân nghe được tiếng nói quay đầu lại, vốn định chắp tay chào, nhưng khi đối phương vừa quay người lại, hắn liền cảm thấy có chút không ổn.
Nhờ ánh lửa nhìn kỹ lại, Tuyền Cơ Chân Nhân nằm trên tảng đá quay đầu lại, sắc mặt ửng đỏ, trên trán đầy mồ hôi, nút cài áo đã cởi ra hai viên...
!
Lời nói của Dạ Kinh Đường im bặt, và nhanh chóng xoay người lại:
“Thủy nhi cô nương, ngươi...”
Trong đôi mắt của Tuyền Cơ Chân Nhân mang theo chút mê ly không giống như say, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Kinh Đường, biểu lộ ra ba phần ngoài ý muốn, đoán chừng là đang nghi hoặc mình đang ở đây nằm mơ, sao lại tưởng tượng ra khuôn mặt của tiểu bộ khoái...
“Dạ công tử...”
Tuyền Cơ Chân Nhân lung la lung lay chống cơ thể ngồi lên, đi về phía Dạ Kinh Đường đang quay lưng về phía nàng, giọng điệu say khướt:
“Thật trùng hợp, lại gặp mặt rồi.”
Dạ Kinh Đường cảm giác được Tuyền Cơ Chân Nhân uống hơi nhiều, nghiêng đầu hỏi:
“Có phải ngươi lại trúng độc hay không...”
Một câu chưa nói xong, Dạ Kinh Đường chợt phát hiện bên hông bị siết chặt, bị cánh tay thon dài vòng ôm lấy.
Sắc mặt Dạ Kinh Đường đột biến, vội vàng muốn tách hai cánh tay bên hông ra, kết quả phát hiện được Tuyền Cơ Chân Nhân có công lực thâm hậu, tay ôm rất chặt. Hắn cũng không thể dùng toàn lực cứng rắn kéo ra, chỉ có thể nâng hai tay lên nói:
“Thủy nhi cô nương, xin ngươi hãy tự trọng. Lần trước đã nói, ta không phải người tùy tiện...”
Đôi mắt của Tuyền Cơ Chân Nhân say đến lờ đờ mê ly, gương mặt dán trên đầu vai hắn hà ra hơi thở như lan:
“Nằm mơ thôi mà, sợ cái gì...”
Dạ Kinh Đường cảm giác được Tuyền Cơ Chân Nhân đã say hoàn toàn, hắn cố hết sức nhìn về phía sau, dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt đỏ bừng:
“Thủy nhi cô nương, ngươi tỉnh táo lại một chút, ngươi uống say rồi, đây không phải nằm mơ...”
Ba ba ba...
Tuyền Cơ Chân Nhân bị vỗ lên khuôn mặt mấy lần, giương mắt nhìn Dạ Kinh Đường.
Bốn mắt nhìn nhau trong chớp mắt, ánh mắt nàng tỉnh táo lại một chút:
“Không phải đang nằm mơ... Vậy ngươi chính là người con chim vừa rồi tìm tới báo ân cho ta phải không...?”
Dạ Kinh Đường đoán chừng Tuyền Cơ Chân Nhân trúng phải loại thuốc gây ảo giác, suy nghĩ cũng không còn tỉnh táo.
Hắn lấy ra thuốc có công dụng nâng cao tinh thần mạnh mẽ từ bên hông, đút vào trong miệng Tuyền Cơ Chân Nhân.
Thuốc vừa vào miệng lập tức hóa thành một luồng cảm giác chua lạnh nhập vào phế phủ.
Tuyền Cơ Chân Nhân bị chua đến nhíu mày, hình ảnh trước mắt giống như ảo mộng, cũng khôi phục cảm giác chân thực vốn có.
Xung quanh mưa đêm vẫn rơi liên miên, khuôn mặt công tử tuấn mỹ gần trong gang tấc, nàng ôm eo hắn vào ngực, truyền đến nhiệt độ khiến cho thể xác và tinh thần con người thoải mái.
“...”