Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 484 - Chương 484 - Mẫn Cảm Giống Ngưng Nhi

Chương 484 - Mẫn Cảm Giống Ngưng Nhi
Chương 484 - Mẫn Cảm Giống Ngưng Nhi

Chương 483. Mẫn Cảm Giống Ngưng Nhi

Trong nháy mắt sắc mặt vốn đỏ bừng của Tuyền Cơ Chân Nhân không biến hóa quá lớn, nhưng trong mắt vẫn lóe lên mấy phần xấu hổ, giống như khi mình đang say khướt bỗng nhiên bị người quen gặp phải.

Dạ Kinh Đường chờ một lát sau, thấy đằng sau không có động tĩnh gì, đong đưa bàn tay trước mặt Tuyền Cơ Chân Nhân:

“Có tỉnh táo chút nào không?”

Men say của Tuyền Cơ Chân Nhân hơi giảm một chút, nhưng tác dụng của thuốc vẫn chưa giải. Đề phòng việc bộ khoái tuấn tú này nhìn ra được chuyện nàng trúng thuốc, nàng lập tức mượn nước đầu dốc, tiên hạ thủ vi cường, điểm vào hai huyệt trước ngực Dạ Kinh Đường.

Thụp thụp ~

Tứ chi Dạ Kinh Đường lập tức mềm nhũn, không hiểu gì mà nói:

“Thủy nhi cô nương, ngươi đang làm gì?”

Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không muốn làm gì cả, khi nãy không có giải dược, nàng cứng rắn chống đỡ là điều đương nhiên, hiện tại có giải dược ở đây, không cần thì không cần, dù sao cũng phải giữ thuốc lại chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Tuyền Cơ Chân Nhân ôm Dạ Kinh Đường cao hơn nàng một đoạn, kéo tới thả bên cạnh hòn đá lớn phải sau đó say khướt ngồi bên cạnh, dựa lưng vào nhau, nhẹ giọng giải thích:

“Ta trúng phải hàn độc, cần dựa vào cơ thể ngươi khu lạnh, ngươi chịu thiệt một chút.”

“Hàn độc?”

Sau khi Dạ Kinh Đường suy nghĩ một chút, nhìn về phía đống lửa cách đó không xa:

“Bị trúng hàn độc, không phải sưởi ấm càng dễ dàng hơn sao, dựa vào ta...”

“Nữ là âm, nam là dương, những thứ này nói ngươi cũng không hiểu, còn hỏi linh tinh nữa ta điểm huyệt choáng của ngươi.”

“Trong người ta có Bạch Hoàng Đan giải độc, nếu không thì ngươi thử dùng xem có hiệu quả không?”

Tuyền Cơ Chân Nhân đưa tay sờ thử, lấy bình thuốc Bạch Hoàng Đan từ bên hông hắn ra, uống một viên xuống, sau đó dựa lên lưng Dạ Kinh Đường, nhắm mắt ngưng thần, muốn tiếp tục áp chế dược hiệu của Dâm Hoàng Hương.

Nhưng Dâm Hoàng Hương không phải độc dược, uống Bạch Hoàng Đan vào, có thể giúp cho khí huyết không rối loạn đến mức gây họa cho tính mệnh, nhưng tà hỏa bốc lên không dễ dàng dập tắt như thế.

Tuyền Cơ Chân Nhân chống đỡ được một chốc, tâm ý bắt đầu nhảy loạn, trong đầu đều là các loại ý nghĩ “bộ khoái này có tâm tính không tệ, dáng dấp cũng đẹp trai, võ nghệ cũng cao cường”.

Tuyền Cơ Chân Nhân là người tu hành, hiểu rõ khi đạo tâm thất thủ, nàng sẽ làm ra những chuyện gì.

Đề phòng sự việc đi tới tình trạng không thể nào cứu vớt, Tuyền Cơ Chân Nhân dứt khoát quay người đánh ngã Dạ Kinh Đường, lấy một mảnh lụa ra, trùm lên mặt Dạ Kinh Đường.

Dưới cái nhìn của Tuyền Cơ Chân Nhân, cử chỉ của nàng rất tự nhiên.

Nhưng ở trong mắt Dạ Kinh Đường, chính là một con sâu rượu uống say, lung la lung lay sau lưng hắn một lát, lại ung dung xoay người đánh ngã hắn, có lẽ đang chuẩn bị làm chuyện xấu.

Tay chân Dạ Kinh Đường đã khôi phục được phân nửa, thấy mặt bị che lại, đưa tay lấy chiếc khăn xuống:

“Thủy nhi cô nương, ta thấy bây giờ đầu óc của ngươi không tỉnh táo...”

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy vậy, rút bội kiếm bên cạnh ra, ánh mắt lạnh lùng:

“Biết đầu óc ta không thanh tỉnh, người còn dám động loạn?”

Dạ Kinh Đường quét mắt nhìn bội kiếm lập loè ánh sáng lạnh, bất đắc dĩ buông tay xuống:

“Thủy nhi cô nương, chúng ta không phải quá quen thuộc. Ta tới đây là vì để cứu người, thật sự không ngờ tới ngươi lại say khướt ở đây, đến cùng ngươi muốn làm gì, không thể nói với ta một tiếng...”

“Ta không làm gì, chỉ hơi lạnh một chút.”

Tuyền Cơ Chân Nhân lại điểm huyệt Dạ Kinh Đường hai cái, sau đó dùng khăn tay che khuất ánh mắt của hắn, say khướt ngã xuống bên cạnh.

“Hô ~ hô ~~~...”

Dạ Kinh Đường cảm giác được mình giống như đang dỗ dành một con ma men.

Thấy hô hấp của Tuyền Cơ Chân Nhân bất ổn, giống như đang rất khó chịu, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ yên tĩnh chờ đợi nàng tỉnh rượu.

Kết quả chưa đợi được bao lâu, bên người truyền đến tiếng vang nhỏ bé.

Loạt xoạt...

Tiếp theo một cánh tay khoát lên ngực hắn, nhẹ nhàng cọ hắn....

Dạ Kinh Đường nhướng mày:

“Ngươi... Làm gì?...”

Người bên cạnh cũng không trả lời, chỉ truyền đến tiếng hít thở nhu hòa của nữ tử...

“Hô...”

Chỉ chốc lát sau, nữ tử bên cạnh đột nhiên kéo căng cơ thể, tay nắm lấy cổ áo hắn, thân thể run nhè nhẹ, phát ra một tiếng:

“Ưm...”

Sau đó không còn động tĩnh nữa, gương mặt tựa trên vai hắn , hô hấp dần dần đều đều trở lại.

Trong núi hoang lặng ngắt như tờ. Dạ Kinh Đường chờ đến khi tứ chi hắn khôi phục tri giác lần nữa, kéo xuống chiếc khăn che mặt, nghiêng đầu nhìn lại thấy trên khuôn mặt Tuyền Cơ Chân Nhân có một vầng đó ứng, trên trán có mồ hôi mịn màng, hô hấp đều đều giống như đã ngủ thiếp đi...

Dạ Kinh Đường cẩn thận từng li từng tí tách tay chân của nữ tử say rượu này ra, ánh mắt có chút cổ quái.

Là người từng trải, hắn hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Tuyền Cơ Chân Nhân hẳn là đã trúng một loại xuân dược nào đó, nhưng vẫn duy trì được lý trí, vì vậy chỉ ôm hắn chứ không vào, coi hắn như thuốc giải...

Như thế cũng được...

Mới cọ mấy cái đã xong, sao lại mẫn cảm như Ngưng nhi...

Dạ Kinh Đường im lặng thật lâu, không biết nên đánh giá chuyện này như thế nào, thấy Tuyền Cơ Chân Nhân giống như đã không còn gì đáng ngại, ngồi bên cạnh, chờ nàng tỉnh lại...

Bình Luận (0)
Comment