Chương 484. Vương Gia Và Thái Hậu Tới
Bên cạnh Đại Vận Hà phải có hơn mười chiếc thuyền quan tạo thành một đội tàu, di chuyển có thứ tự trong giông tố.
Trên thuyền quan, đứng đầy cấm quân mặc hắc giáp Kỳ Lân Khải, bên trong một vài con thuyền, có quan lục bộ và Tôn Thất theo hầu, ờ bên trong thuyền lâu, ẩn ẩn có thể nghe được tiếng nâng ly cạn chén.
Ở trung tâm đội tàu, là một bảo thuyền lớn có ngày hai tầng, bên trên treo long kỳ đỏ thẫm, ngoài các cửa sổ và hành lang giữa thuyền, có thể thấy được cung nữ mặc y phục lộng lẫy đi qua đi lại.
Trên lầu cao nhất của con thuyền đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ đóng chặt, nước mưa rơi vào bên trên phát ra tiếng vang tí tách, bên trên giấy dán cửa sổ là hình dán hai vị tuyệt đại giai nhân.
“Ly Nhân, ngươi sờ đủ chưa...”
“Thái hậu đừng gấp, chút nữa là được, người nâng lên một chút...”
“Ah...”
...
Từ trong căn phòng vàng son lộng lẫy, thái hậu nương nương chạy theo giải sầu, mặc trên người váy ngủ đỏ sậm, vạt áo dài buông xuống.
Mà nữ vương gia tuấn khí mặc mãng bào màu bạc, ngồi sau lưng, nâng hai tay ôm lấy mẫu hậu, mặc dù sắc mặt rất chuyên chú, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ luôn có cảm giác hoang đường là vương gia đang làm chuyện đồi phong bại tục với thái hậu.
Hai ngày trước thái hậu nương nương nghe nói Đông Phương Ly Nhân muốn làm khâm sai đi đến Ô Châu một chuyến, muốn thử hỏi một câu có thể đưa nàng cùng ra ngoài giải sầu hay không, Ly Nhân đồng ý, nàng vốn đang rất vui vẻ.
Kết quả vừa mới ra tới thì phát hiện đó căn bản không phải chuyện du sơn ngoạn thủy gì. Ngay cả mặt nàng cũng không thể lộ ra, tránh đoạt đi danh tiếng của Ly Nhân, chuyện duy nhất mỗi ngày được làm là ở trong phòng cho Ly Nhân coi làm cọc gỗ luyện công.
Lúc này mới đi được có mấy ngày, thái hậu nương nương đã hơi nhớ long sàng của nữ đế, dưới sự buồn bực ngán ngẩm, hỏi:
“Đã sắp nhập thu, sao sư phụ ngươi còn chưa có chút động tĩnh gì, ta còn tưởng rằng khi qua Tây Vương Trấn có thể gặp sư phụ ngươi, trên đường cũng có người làm bạn...”
Đông Phương Ly Nhân hiểu rất rõ tính tình của sư tôn, còn bại hoại hơn cả tỷ tỷ, ngoại trừ việc chính sự thì cái gì cũng làm được. Thái hậu nương nương được nuôi trong cung một năm, rất vất vả mới nuôi ra được khí thế mẫu nghi thiên hạ, không chừng chỉ trong nửa tháng sẽ bị sư tôn dạy thành nữ nhân điên.
Nhưng Đông Phương Ly Nhân cũng không có ý ghét bỏ sư tôn, dù sao sư tôn có bản lĩnh rất lớn, cầm kỳ thư họa không gì không tinh thông, thiên phú tập võ càng là nữ tử đương đại có một không hai, hai người nàng và tỷ tỷ dù đã được coi như người đời sau hơn người đời trước nhưng cũng mới chỉ học được một nửa bản lĩnh mà thôi.
Gần một năm không gặp, Đông Phương Ly Nhân cũng có chút nhớ nhung, suy xét một chút:
“Hành tung của sư tôn mờ mịt, nhưng khẳng định tháng bảy có thể đến kinh thành, hiện tại đoán chừng đang dạo chơi ở đâu đó...”
“Bản cung đoán nàng đang ở chỗ nào đó uống say bất tỉnh nhân sự, quên cả thời gian...”
Thái hậu nương nương nghĩ lung tung trong chốc lát, chợt nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi:
“Ly Nhân, chuyện của ngươi và Dạ Kinh Đường, nên thẳng thắn với sư phụ ngươi, hay là để sư phụ ngươi tự phát hiện?”
Biểu lộ hết sức chăm chú của Đông Phương Ly Nhân có chút ngưng lại, cúi đầu nhìn về phía thái hậu nương nương đang hiếu kỳ tự đắc:
“Ta và Dạ Kinh Đường có chuyện gì...”
“...”
Trong nháy mắt thái hậu nương nương thấy Ly Nhân giả ngu, cũng không nhiều lời nữa, dù sao với tâm tư nhạy bén của Thùy Thủy, lần đầu tiên gặp lại Ly Nhân chắc cũng sẽ biết nàng đã có người trong lòng...
…
Củi ướt thả vào đống lửa, giữa làn khói xanh rải rác tuôn ra chút tàn lửa.
Dạ Kinh Đường ngồi trên một tảng đá khác cạnh đống lửa, Ly Long Hoàn Thủ Đao cắm bên cạnh, cầm gậy gỗ trong tay, phía trên cắm hai con cá mới bắt được trong đầm nước.
Phía sau lưng cách đó không xa, một nữ tử cao gầy mặc một bộ váy trắng tuyết, nằm thẳng trên tảng đá, hai gò má như ngọc đã khôi phục bình thường, toàn thân trên dưới lại toát ra hơi thở không nhuốm bụi trần.
Nhìn tổng thể, giống như hoa tiên tử bình yên ngủ say trong rừng, không có chút liên quan nào với mỹ nhân ma men say khướt vừa rồi sàm sỡ nam nhân.
Dạ Kinh Đường không hiểu sao bị coi thành ấm sắc thuốc... Không đúng, là gậy thuốc, huống chi còn bị xoa, trong lòng cảm thấy khó nói nên lời.
Nhưng Tuyền Cơ Chân Nhân có thể làm ra chuyện này, đúng là không còn biện pháp khác, chỉ cọ xát hai cái, nghĩ lại giống như cũng không có chuyện gì lớn...
Trong lúc suy nghĩ lung tung, một âm thanh xé gió truyền đến từ trong rừng, tiếp đó bóng chim trắng tuyết rơi xuống bên cạnh đống lửa, mở ra cánh lớn vỗ vỗ, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía yêu nữ tỷ tỷ cách đó không xa:
“Chít chít?”
Có ý muốn nói – Nàng chết rồi sao?
Dạ Kinh Đường cầm đã nướng cá xong, kéo một miếng nhỏ xuống đút tới miệng chim:
“Ngủ rồi, chuyện bên kia như thế nào?”
“Chít chít...”
Chim Chim biểu diễn xong màn ba cái há miệng đớp một con cá, báo cáo mục tiêu tạm thời không nhúc nhích, nó trở về chỉ để ăn cơm nóng.