Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 486 - Chương 486 - Khỏe Lại Rồi

Chương 486 - Khỏe Lại Rồi
Chương 486 - Khỏe Lại Rồi

Chương 486. Khỏe Lại Rồi

Dạ Kinh Đường biết Chim Chim đội mưa to bay khắp núi đồi không dễ dàng, để cho Chim Chim nghỉ ngơi sưởi ấm thật tốt, cũng không thúc giục nó tiếp tục ra ngoài theo dõi.

Mà khi một người một chim đang nói chuyện, trên tảng đá phía sau cũng phát ra động tĩnh không dễ bị phát giác.

“Chít chít...”

Tiếng chim hót vang truyền đến từ không xa, ngón tay của Tuyền Cơ Chân Nhân giật giật, tiếp sau đó trí não chìm vào hôn mê dần dần khôi phục lại, cảm giác thân thể truyền đến mệt mỏi chưa bao giờ có, khiến trong lòng nàng xuất hiện một chút mờ mịt.

Lại uống nhiều quá...

Không phải, không phải uống nhiều...

Trúng phải Dâm Hoàng Hương, không muốn tự mình ra tay, chuẩn bị tự vượt qua...

Mới làm được một nửa, Dạ Kinh Đường bỗng nhiên chạy tới, cuối cùng bị hắn thuận nước đẩy thuyền...

Không đúng, giống như hắn cũng không thuận nước đẩy thuyền, là ta nhấn người xuống cọ...

“...”

Tuyền Cơ Chân Nhân ý thức được giống như mình đã làm ra chuyện rất mất mặt, mở mắt ra, đáy mắt trong suốt lóe lên một tia xấu hổ trong chớp mắt, đưa mắt nhìn qua phía Dạ Kinh Đường, vậy mà hắn vẫn chưa đi, vẫn ngồi bên cạnh chờ...

Hắn chờ làm gì?

Con chim trắng lớn kia làm sao cũng ở đây, à người do nó gọi tới!

Sớm biết vậy không cho ngươi ăn cá, lấy oán trả ơn...

Chim Chim ngồi xổm bên cạnh đống lửa ăn cá, phát hiện yêu nữ tỷ tỷ phía sau quay đầu nhìn liền nâng cánh lên chào hỏi.

Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra sắc mặt Tuyền Cơ Chân Nhân như thường đứng dậy xoa trán, đưa tay ra hiệu:

“Tiếp tục đi canh giữ.”

“Chít chít.”

Chim Chim tuân lệnh quay đầu bay về phía núi rừng, trước khi đi còn lên tiếng chào Tuyền Cơ Chân Nhân.

Nhưng Tuyền Cơ Chân Nhân không phản ứng lại, khiến Chim Chim thất vọng mười phần, cảm thấy vị tỷ tỷ này giống như không có lương tâm.

Dạ Kinh Đường đưa mắt nhìn Chim Chim đi xa, quay đầu nhìn về phía Tuyền Cơ Chân Nhân, thấy nàng rút Đoàn Tụ kiếm ra, ánh mắt không khỏi cứng đờ:

“Thủy nhi cô nương, ngươi...”

Xoạt ~

Tuyền Cơ Chân Nhân xoay kiếm một cái, thu kiếm vào vỏ, sau đó lắc lư ung dung đi đến trước đống lửa ngồi xuống, cầm con cá Dạ Kinh Đường nướng cả nửa ngày:

“Dạ công tử, làm sao ngươi lại ở đây? Vừa nãy ta trúng chút độc, không cẩn thận uống hơi nhiều, có chút đau đầu, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì...”

Dạ Kinh Đường nháy mắt, không cảm thấy người như Tuyền Cơ Chân Nhân, không nhớ nổi mới xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn cũng không tiện nhắc lại, chỉ cười nói:

“Ừm... Vừa rồi Chim Chim đi ngang qua, phát hiện ngươi say khướt ở đây, gọi ta tới xem một chút.”

“Thật sao?”

Tuyền Cơ Chân Nhân tự nhiên xé thịt cá bỏ vào giữa đôi môi đỏ, hỏi:

“Ta uống say khướt như vậy, không dọa công tử chứ?”

Nói thật Dạ Kinh Đường đã bị dọa không nhẹ, dù sao vị trước mắt này chính là đế sư, là thân sư phụ của Ngây Ngốc.

“Còn tốt, chỉ cựa quậy mấy cái mà thôi. Thân thể Thủy nhi cô nương không có gì lạ chứ?”

Tuyền Cơ Chân Nhân cảm giác được kỳ thực cũng rất không tệ, thần thanh khí sảng, nhưng nghĩ tới nguyên do của cảm giác này, nàng lại không thoải mái nổi, nhẹ nhàng thở dài:

“Không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Làm phiền công tử chăm sóc nửa đêm, dù sao cũng phải cảm ơn một tiếng...”

“Không cần!”

Dạ Kinh Đường giơ tay lên, chân thành nói:

“Chưa nói đến thân phận của Thủy nhi cô nương không thể coi thường, coi như là người bình thường, ta thân là quan sai làm công ăn lương, ở vùng hoang vu dã ngoại gặp phải người gặp nạn, cũng nên trợ giúp, nếu yêu cầu cảm ơn, ta đã thành kẻ nhận hối lộ.”

Đôi mắt Tuyền Cơ Chân Nhân chớp chớp:

“Dạ công tử biết thân phận của ta, chỉ cần ta nói giúp ngươi một câu, ngày sau ở quan trường ngươi sẽ lên như diều gặp gió...”

Dạ Kinh Đường thấy nàng có tính tình như vậy, nếu lại ôm đùi tiếp, đó không phải là cất cánh mà là bị đánh gãy chân, hắn chân thành nói:

“Ta làm bộ khoái dựa vào bản lĩnh thật sự, loại chuyện bám vào quan hệ này ta không làm được, ta còn có công vụ trong người, nếu Thủy nhi cô nương không còn trở ngại, ta đi trước.”

Lúc đầu Tuyền Cơ Chân Nhân muốn cho hắn một chút phí bịt miệng, nhìn thấy Dạ Kinh Đường tránh như tránh hổ, ngược lại có chút mờ mịt, sắp xếp một chút, mỉm cười nói:

“Nếu dạ công tử không ngại thì tốt. Ta không sao, mau quay về đi, con đường về sau, công tử bảo trọng.”

Dạ Kinh Đường nhẹ gật đầu, đang muốn đứng dậy, nghĩ một chút lại hỏi:

“Vừa rồi Thủy nhi cô nương lại gặp được một lão giao trăm năm tuổi, rút kiếm chém nó bị thương?”

Tuyền Cơ Chân Nhân lắc đầu:

“Gặp được cao thủ thôi, tâm địa không xấu, chỉ là đang tìm kiếm nơi ở của một dược sư dưới trướng Ô Vương, tìm một phương thuốc. Việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi cũng không đuổi kịp nàng, coi như không tồn tại là được.”

Dạ Kinh Đường cảm thấy người có thể dày vò Tuyền Cơ Chân Nhân như vậy, hẳn không phải hạng người hời hợt, lập tức ghi nhớ việc này trong lòng, chắp tay cáo từ.

Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi yên tại chỗ ăn cá nướng, ánh mắt không màng danh lợi nhìn theo bóng Dạ Kinh Đường đi xa, cho đến khi bóng dáng Dạ Kinh Đường biến mất, trên gương mặt mới hiện ra chút u sầu.

Bình Luận (0)
Comment