Chương 487. Ôm Mỹ Nhân Ngủ
Nếu như chỉ là quan hệ giang hồ còn tốt, một câu “Giang hồ lộ viễn, hữu duyên tái kiến”, sau đó có thể tránh mặt nhiều năm, chờ lần sau gặp lại, đoán chừng hai bên đã quên chuyện này sau đầu.
Nhưng hết lần này tới lần khác tiểu tử này lại là người của Hắc Nha, nàng vừa trở về kinh thành, không thể thiếu dùng thân phận đế sư chính diện gặp mặt, đến lúc đó cảnh tượng kia...
Đừng nói đến là cao thủ đỉnh cấp, đoán chừng ngay cả giá đỡ quyền cao chức trọng cũng không bày ra nổi.
“Aizz...”
Tuyền Cơ Chân Nhân cảm giác được chuyện mình cứ ép buộc truy đuổi Bắc Lương Đạo Thánh, đuổi đến gặp báo ứng, sau khi phiền muộn một lát mới vứt bỏ đi những suy nghĩ lung tung, sau khi xác định xung quanh không có ai, nhanh chóng đứng dậy cởi váy xuống, nhảy vào đầm nước tắm rửa sạch sẽ...
---
Sau khi Dạ Kinh Đường rời khỏi khe núi, căn cứ vào phương hướng Chim Chim chỉ dẫn, tiến về phía Đông Bắc.
Ước chừng thời gian sắp đến tảng sáng, mưa rơi nhỏ dần, trong núi hoang đã có chút ánh sáng, nhưng vẫn rất khó nhìn rõ núi đá và cây cối.
Sau khi Dạ Kinh Đường đi được hơn mười dặm, đi tới một đỉnh núi, hai tay che bên miệng, phát ra tiếng cú mèo kêu “Ô ~~ ô ~~”
Chỉ một lát sau, trong rừng núi xa xa đã bay tới một bóng trắng, im hơi lặng tiếng đậu xuống bên cạnh, mở miệng phàn nàn: “Chít chít chít chít”, đoán chừng đang nói về chuyện yêu nữ tỷ tỷ vừa rồi không để ý đến nó.
Dạ Kinh Đường dỗ dành Chim Chim đang phụng phịu, im lặng tiến lên trong núi rừng, rất nhanh đã tới bên cạnh một sơn động, Quan Ngọc Giáp giống như vẫn chưa rời đi.
Mặc dù bây giờ xông vào hắn có một trăm phần trăm tự tin có thể giết chết Quan Ngọc Giáp, nhưng nếu đối phương chết cũng không mở miệng, vậy hắn sẽ không tìm được nơi chốn của Ô Vương.
Vì thế Dạ Kinh Đường cũng không lập tức tiến lên, mà tìm nơi cách đó khoảng hai dặm, dùng đao bổ bụi cây tạp và dây leo ra, giống như đang mở núi dò đường.
Xoạt ~~
Theo tiếng động truyền xa, trong sơn động xa xa lập tức có phản ứng, Quan Ngọc Giáp quần áo vỡ vụn, toàn thân nhuốm máu im hơi lặng tiếng mò ra từ bên trong, nhìn về phía bên này một cái, sau đó nhanh chóng bỏ chạy về phương nam.
Dạ Kinh Đường theo dõi một lát, đoán chừng chỗ Ô Vương ẩn thân rất xa, đành để Chim Chim tiếp tục đi theo, hắn thì trở về theo đường cũ, đi về phía bên cạnh Thiết Hà Sơn Trang, tránh cho việc rời đi quá lâu Ngưng nhi và Tam Nương xảy ra chuyện.
Lao vùn vụt mấy chục dặm dọc theo rừng núi, khi lần nữa trở lại trên vách đá, sắc trời đã sáng, mưa rơi cũng dần ngừng lại.
Bùi Tương Quân vẫn đang gác đêm, lúc này đang nằm rạp trên mặt đất, cầm kính viễn vọng đánh giá xung Quanh, nhìn thấy Dạ Kinh Đường trở về liền hỏi:
“Thế nào? Ai xảy ra chuyện?”
Dạ Kinh Đường đứng vào bên cạnh dốc đá, khẽ thở dài:
“Không có gì, Tuyền Cơ Chân Nhân uống nhiều, ngủ trong núi...”
Vừa nói xong, trong màn che truyền đến tiếng động, Lạc Ngưng không mặc quần áo chỉnh tề, đã nâng màn che lên, hơi nghi hoặc hỏi:
“Ngươi đi tới đó? Tuyền Cơ Chân Nhân thế nào?”
“Không có gì, là Chim Chim báo sai ân tình, ta đi qua nhìn một chút thì không thấy có chuyện gì lập tức rời đi...”
Dạ Kinh Đường cũng không tiện nói chuyện Tuyền Cơ Chân Nhân say khướt, sau khi giải thích hai câu, ngồi ngay xuống bên ngoài màn che:
“Tam Nương, một đêm ngươi chưa ngủ, đi nghỉ ngơi một chút đi. Chờ Chim Chim chạy về báo tin, chí ít cũng phải xế chiều, tạm thời cũng không thể rời đi được.”
Bùi Tương Quân xác thật khá buồn ngủ, nhưng nhìn Dạ Kinh Đường lại có một chút chần chờ:
“Tối hôm qua ngươi cũng ngủ chưa đủ một canh giờ...”
Lạc Ngưng ngủ một đêm mỹ mãn, lúc này đã tỉnh hẳn, thấy thế nhanh chóng mặc tốt quần áo, đi ra từ bên trong:
“Hai người cùng ngủ không được sao, mình ta canh gác là được.”
Hôm qua Dạ Kinh Đường bận rộn một đêm, giao lương nộp thuế xong lại đi dỗ ma men, xác thực không ngủ ngon, thấy vậy cũng không từ chối, xoay người vào trong rèm.
Mí mắt Bùi Tương Quân cũng đã đánh nhau, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, đang muốn nói gì tiếp, phát hiện ra ánh mắt ghét bỏ của Lạc Ngưng, lại nén lại lời nói, trừng mắt nhìn Lạc Ngưng một cái, tay vén rèm chui vào.
Dạ Kinh Đường dùng bọc quần áo gối đầu, thấy Tam Nương nhã nhặn nằm xuống bên cạnh, muốn kéo chân Ngưng nhi làm gối, nhanh chóng duỗi ra cánh tay:
“Dựa vào ta mà ngủ, ở bên ngoài không cần thiết so đo nhiều như vậy.”
Mặc dù Bùi Tương Quân không phải chưa từng ôm Dạ Kinh Đường ngủ, nhưng quang minh chính đại như vậy vẫn là lần đầu tiên. Nàng chần chờ một chút, vẫn nằm nghiêng đưa lưng về phía hắn, tay gối lên cánh tay trái của Dạ Kinh Đường, cách xa nhau hơn một thước.
Không gian sau rèm che vốn cũng không lớn, Dạ Kinh Đường duỗi người dùng cánh tay cho Tam Nương gối lên, cũng vẫn ổn, nhưng cả hai người đều không dễ chịu , ngẫm lại một chút vẫn đành vịn eo Tam Nương, kéo nàng lật một vòng mặt hướng về phía mình, tay trái ôm vai nàng vào ngực.