Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 488 - Chương 488 - Báo Ơn

Chương 488 - Báo Ơn
Chương 488 - Báo Ơn

Chương 489. Báo Ơn

Thân thể Bùi Tương Quân đột nhiên siết chặt, giương mắt nhìn, phát hiện Dạ Kinh Đường yên tĩnh nằm đó, cũng không có ý động chạm lung tung, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Bởi vì muốn cho Tam Nương ngủ bù, Dạ Kinh Đường cũng không có tạp niệm gì, nhưng nằm được một lát, thì phát hiện có chút không đúng.

Dạ Kinh Đường mở to mắt nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt đang không chớp tựa trên vai nhìn hắn, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Phát hiện hắn mở mắt ra , vội vàng nhắm mắt lại làm ra dáng vẻ giả vờ ngủ.

Dạ Kinh Đường cảm giác được phương diện tình cảm của Tam Nương thật sự rất ngây ngô, chưa nói đến Tú Hà, ngay cả Vân Ly cũng đấu không lại, hắn nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn trên trán nàng một cái:

“Ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung.”

“...”

Chán Bùi Tương Quân bị hôn một cái, bờ vai còn bị lắc một cái, chưa kịp nói gì đã phát hiện sau lưng bị điểm hai cái, sau đó cơn buồn ngủ ập tới, ngủ thiếp đi...

---

Trải qua một đêm rối loạn, Thiết Hà Sơn Trang ngày xưa danh trấn Ô Châu, giờ đã trở thành mục tiêu công kích, vô số đệ tử Thập Nhị Môn đến hỏi thăm, đến hừng đông dưới Vũ Minh Mơn đã kín người chật chỗ, môn đồ đệ tử của Thiết Hà Sơn Trang sau khi trang chủ bại lui đã chạy trối chết.

Cách Vũ Minh Sơn khoảng năm dặm có một trấn nhỏ, Tam Tuyệt Tiên Ông Quảng Hàn Lân trải qua một đêm điều trị đã khôi phục hơn phân nửa, chắp tay đứng ở cửa sổ khách điếm nhìn về dãy núi Ô Sơn âm trầm xa xa, nhẹ cau mày.

Đồ đệ Dương Quan bưng bát thuốc đi lên thang lầu, chạy đến phía sau hắn khuyên nhủ:

“Sư phụ, người đã cao tuổi, tối hôm qua thiếu chút nữa chết ở trên núi, theo như ta thấy thì chúng ta nên trở về chờ tin tức là được, Dạ đại nhân chỉ cần nói một câu, chúng ta có thể phủi sạch quan hệ với chuyện Ô Vương mưu phản, ngài đứng ở chỗ này cũng có thể làm được gì?”

Quảng Hàn Lân nhận lấy chén thuốc thổi thổi một chút, hừ nhẹ nói:

“Nếu vi sư chỉ trông cậy vào chút nhân mạch này ở kinh thành, thì sớm muộn đã chết ở bên ngoài. Trước kia vi sư ở Chu gia, trượng nghĩa giúp Diệp tứ lang vài câu, hôm qua đại nạn lâm đầu, Diệp tứ lang không tiếc trở mặt cùng Quan Ngọc Giáp trợ giúp. Ơn không lời nào cảm tạ hết được, ta đều ghi tạc trong lòng, đây mới là tình cảm giang hồ ngàn vàng khó mua.”

Dương Quan nhún vai một chút:

“Chỉ là tính tình của Diệp thiếu hiệp có chút xông pha, chỉ muốn đánh Quan Ngọc Giáp, nên Quan Ngọc Giáp có đánh ai hắn cũng đều nhúng tay, sư phụ cảm thấy hắn đang trả nhân tình, kỳ thật người ta căn bản không để ý đến ngươi...”

Quảng Hàn Lân nhướng mày, ngẫm lại cũng thấy có chút khả năng, lại nói:

“Người ta có nhớ ân tình hay không là chuyện của người ta, vi sư chịu ơn là phải trả, ân cứu mạng này, phải lấy mạng trả. Bây giờ Diệp tứ lang và Quan Ngọc Giáp đánh lên trên núi, ai cũng chưa đi ra, nếu vi sư giống những chưởng môn khác xám xịt mặt mũi chạy mất, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, về sau đặt chân trên giang hồ như thế nào?”

Dương Quan cảm thấy đây là nơi thị phi, còn muốn khuyên hai câu, Quảng Hàn Lân chợt giơ tay lên.

Lộc cộc lộc cộc...

Tiếng vó ngựa gấp rút vang lên từ ngoài trấn.

Dương Quan giương mắt nhìn lại đã thấy hai thân hình nam tử mặc áo choàng đen đội mũ rộng vành trên đầu, cưỡi liệt mã chạy từ cửa chấn vào.

Bởi vì người dẫn đầu có hình thể rất khôi ngô, quần áo và ngựa đều không giống bọn người giang hồ mất người chỉ huy, khiến cho không ít võ phu trong trấn chú ý.

Dương Quan nhíu mày dò xét vài lần, hỏi:

“Sư phụ, hai người này là ai? Nhìn có vẻ không dễ trêu chọc.”

Quảng Hàn Lân trà trộn trong giang hồ bảy mươi năm, đôi mắt nhìn rất chuẩn, chỉ hơi dò xét vài lần, thấp giọng nói:

“Hẳn là người của Quân Sơn Đài, đại khái là một trong mấy vị gia chủ đương thời.”

“Bên trái treo binh khí, bọc hành lý thì bên phải, nói rõ điểm binh khí rất nặng, kích thước bên dưới miếng vải đen cũng giống Quân Sơn Đao. Luyện Đồ Long Lệnh đã lâu, lưng rộng, tay thô, nếu muốn luyện đến loại cơ bắp đứng đầu như thế này, người bình thường chỉ dựa vào cố gắng không thể nào làm được, hoàn toàn phải xem thiên phú. Người có loại thể trạng này, Quân Sơn đài không có mấy người...”

Dương Quan như có chút suy nghĩ gật đầu hỏi:

“Gần đây Ô Châu loạn như vậy, Quân Sơn Đài chạy tới Thiết Hà Sơn Trang làm gì?”

Quảng Hàn Lân bưng chén thuốc hơi im lặng một chút, nói:

“Không rõ, đoán chừng là đến tìm Quan Ngọc Giáp. Lần trước ở Trạch Châu, Quân Sơn Đài và Chu gia hợp lực tạo áp lực cho Hồng Hoa Lâu, Chu Hoài Lễ chết rồi, Hiên Viên Hồng Chí vẫn còn sống, Diệp thiếu hiệp đối với người này chỉ sợ rất có hứng thú...”

Dương Quan nghe thấy vậy thì giật mình, xích lại gần một chút thấp giọng nói:

“Sư phụ, ngài chuẩn bị mượn đao giết người?”

Quảng Hàn Lân lộ ra vẻ mặt không vui, đưa tay vỗ lên trán Dương Quan:

“Vi sư đây là có qua có lại. Quân Sơn Đài và Hồng Hoa Lâu vốn đã kết thù từ chuyện Chu gia, bây giờ đến Ô Châu chỉ cần gặp phải, khẳng định sẽ có một người phải chết. Diệp thiếu hiệp đã có ân cứu mạng ta trước đây, nếu ta phát hiện ra cừu địch của hắn còn coi như không thấy, tránh không khỏi việc trở thành hạng người vong ân phụ nghĩa?”

Dương Quan như có chút suy ngẫm, gật đầu hói: “Hồng Hoa Lâu vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, tại sao lại cho Diệp thiếu hiệp ra đưa tin?”

Quảng Hàn Lân nhìn về phía hai người Quân Sơn Đài không xa, phát hiện sau khi bọn hắn tìm người nghe ngóng chuyện, lập tức không dừng lại nữa mà phi nước đại đi, thấp giọng nói:

“Quân Sơn Đài hẳn không phải hướng về phía Diệp thiếu hiệp mà tới. Nơi đây dãy núi vờn quanh, ra vào cũng chỉ có một con đường trên núi, bọn người Diệp thiếu hiệp cưỡi ngựa tới, nếu muốn đi ra ngoài tất nhiên cũng phải cưỡi ngựa đi ngang qua đất này, ngươi rời khỏi Vũ Minh Sơn đến quan đạo trông coi, nhìn thấy người giang hồ cầm thương che mặt lập tức ngăn lại hỏi...”

“Được...”

Bình Luận (0)
Comment