Chương 504. Có Người Tập Kích
Hô hô ~~~
Trong hang núi, ẩn ẩn xuất hiện cơn gió nhẹ mang theo khô nóng, tóc dài của Dạ Kinh Đường khẽ bay, cả người an bình dị thường.
Lạc Ngưng không rõ ràng lắm về cảm thụ thực tế của Dạ Kinh Đường khi này, chỉ cảm thấy thân thể Dạ Kinh Đường bất động nhưng khí thế lại sảy ra biến hóa long trời lở đất.
Giống như một người đang ngồi, bỗng nhiên biến thành một tảng đá không chút gợn sóng, không biểu hiện ra chút sắc bén nào nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực vô hình, cảm giác này...
Có chút giống khi Bạch Cẩm tĩnh tọa...
Lạc Ngưng nháy nháy mắt, khi đang cẩn thận quan sát sắc mặt Dạ Kinh Đường, bỗng nhiên nghe thấy nơi xa truyền đến âm thanh “Cô... cô ~~~”
Ánh mắt Lạc Ngưng Ngưng lại, nghe ra đây là tiếng của Chim Chim đang canh gác trong rừng, phát hiện ra mục tiêu khả nghi đang tới gần, theo phán đoán từ âm thanh, cách nửa dặm phía chính bắc.
Ánh mắt của Lạc Ngưng cũng không nhìn về phía vị trí mục tiêu dò xét, mà liếc về phía Bùi Tương Quân cách đó không xa.
Bùi Tương Quân cũng nghe được ám hiệu của Chim Chim, yên lặng xoay người, đi về bên cạnh cửa hang, khóe mắt để ý rừng cây từng chút một, kết quả là cẩn thận kiểm tra nửa ngày cũng không phát hiện chút động tĩnh gì ở rừng cây xa xa.
Phát giác được đối thủ có võ nghệ sâu không lường được, Bùi Tương Quân không tùy tiện đánh rắn động cỏ, chỉ đứng bên ngoài cửa hang cùng Lạc Ngưng cẩn thận đề phòng, cho Dạ Kinh Đường thời gian điều trị khí tức.
Loạn Ô Vương lần này, các thế lực ngửi mùi tanh trong gió muốn tới cùng phân chia rất đông, bây giờ hơn phân nửa đã xuất đầu lộ diện, có vài người thì lui trận, nhưng những thế lực đến Yến Châu đầu tiên vẫn chậm chạp chưa ra tay.
Nguyên do chưa triển khai hành động, không phải do bên Yến Châu có mưu đồ kinh thiên gì, đơn giản là vì những người được phái tới có thực lực không đủ.
Giữa núi hoang, gia chủ đương nhiệm Lục Phong của Tiệt Vân Cung đội mũ rộng vành trên đầu, thuận theo vết tích Quân Sơn Đao lưu lại trên mặt đất, chậm rãi tìm tới một mảnh rừng cây trên dốc núi.
Lục Phong tới chuyến này không phải vì tuân lệnh Yến Vương. Yến Vương coi Ô Vương là pháo hôi mà ném đi, sau khi xác định tình huống của Nữ Đế, đã tìm được thứ mong muốn, đối với một chút giá trị thặng dư còn lại của Ô Vương căn bản không có hứng thú.
Mà Tiệt Vân Cung thì khác, huynh trưởng của Lục Phong, bá chủ của Yến Châu – Lục Tiệt Vân trong những năm gần đây không rõ vì lý do gì mà bị ám thương, các loại linh đan diệu dược dều trị không hết bệnh, chỉ có thể vơ vét các loại thuốc quý báu để duy trì trạng thái cơ thể.
Nếu Lục Tiệt Vân đổ, Tiệt Vân Cung sẽ đổ, việc này thậm chí còn không dám truyền ra ngoài, chỉ có Lục Phong là huynh đệ ruột mới được biết.
Kinh mạch là cơ bản của quân nhân, mà vị thuốc bảo vệ kinh mạch tốt nhất không gì qua được Tuyết Hồ Hoa. Vì thế khi tin tức trong tay Ô Vương có “Tuyết Hồ Tán” được chứng thực, Lục Phong đối với thứ đó là nhất định phải có được.
Những ngày này Lục Phong vẫn luôn quanh quẩn xung quanh Phục Long Động, lấy đủ các loại cớ, muốn moi ra phương thuốc từ miệng Bạch Tư Mệnh, nhưng Bạch Tư Mệnh dưới tình huống cùng đường mạt lộ rất cứng miệng, như chim ưng không thấy thỏ không há miệng.
Lục Phong không đợi được tới khi bọn Ô Vương không chịu được mà nhả ra thì hôm nay quan phủ đã đánh tới.
Mới vừa rồi xung đột đoạt bảo, Lục Phong vẫn luôn ẩn núp quan sát từ xa, có thể xác định người tới có Bắc Lương Đạo Thánh, hai gia chủ của Quân Sơn Đài, Diệp tứ lang của Hồng Hoa Lâu.
Thân pháp khinh công của Lục Phong hơn xa người bình thường, nhưng sức chiến đấu chính diện thì không bằng những môn phái mãng phu như Quân Sơn Đài, từ đầu đến cuối không tìm được cả cơ hội tham gia vào, chỉ có thể vẫn luôn âm thầm theo dõi.
Sau khi trải qua một hồi xung đột, cuối cùng phương thuốc rơi vào tay Diệp Tứ Lang của Hồng Hoa Lâu, mà Diệp Tứ Lang lại dùng chiêu thức “Phong Trì Nghịch Huyết” – Địch tổn hại một ngìn mình tổn hại tám trăm này, đoán chừng hiện tại chiến lực không còn đến ba phần, đang ở trong hang núi này dưỡng thương.
Lục Phong xem xét thời thế một lúc lâu, cảm thấy thừa dịp ra tay khi Diệp tứ lang dưỡng thương có khả năng rất lớn sẽ lấy được phương thuốc, nói không chừng còn có thể mang Thiên Lang Châu kia về nghiên cứu một chút.
Vì vậy Lục Phong hạ thấp hơi thở, im hơi lặng tiếng tiếp cận từ trong rừng, ánh mắt đặt trên người hai tên hộ vệ tôm tép kia. Hai hộ vệ đều là nữ tử, trong suy nghĩ của Lục Phong, đó hẳn là thị thiếp đi theo hỗ trợ vác thương cả ngày lẫn đêm, sức chiến đấu không cao.
Khi Lục Phong đến gần chỉ còn cách khoảng ba mươi trượng, hơi vén áo choàng lên, lộ ra phi đao và phi châm ở thắt lưng, lấy ra hai cây phi châm, ngón tay khẽ động, tiếp đó...