Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 505 - Chương 505 - Đối Chiến

Chương 505 - Đối Chiến
Chương 505 - Đối Chiến

Chương 505. Đối Chiến

Vù vù ~~

Trong rừng cây dưới ánh trăng, truyền ra hai tiếng vang phá gió, động tĩnh cực nhỏ, nếu có chút chủ quan có khả năng sẽ không thể nào phát hiện.

Nhưng phi châm mới vừa xuyên qua bụi cây dày đặc, âm thanh lưỡi đao rời vỏ vang lên trong bóng đêm.

Cổ tay Lạc Ngưng nhẹ nâng lên, nhuyễn kiếm đã ra khỏi vỏ, giữa không trung vẽ ra một đường cong sáng bạc, đảo về hướng ngân châm bay tới.

Đinh đinh ~~

Trong bầu trời đêm xuất hiện hai đốm lửa nhỏ, tiếp theo phi châm bị cắt thành hai đoạn cắm trên mặt đất.

Lạc Ngưng chỉ xéo mũi kiếm về phía mặt đất, nhìn về phía rừng cây âm u phía xa, tiếng nói lạnh lùng cất lên:

“Ai? Đi ra!”

Bùi Tương Quân phát giác ra người đánh lén này có võ nghệ sâu không lường được, đầu tiên liếc mắt nhìn Dạ Kinh Đường đang tĩnh tọa trong hang động, sau đó hai tay cầm thương đứng cạnh Lạc Ngưng.

Hô ~

Rất nhanh, rừng cây phía trước lại truyền đến tiếng xé gió rất khẽ.

Lục Phong mặc trên người áo choàng màu xanh, nhẹ nhàng vọt lên từ trong rừng, mũi chân đặt trên phiến lá xanh đứng yên bất động, mũ rộng vành khẽ nâng lên, lộ ra cái cằm có đường cong cứng cỏi:

“A... không nghĩ tới thân thủ cũng không tệ lắm.”

Bùi Tương Quân và Lạc Ngưng thấy cảnh này, hai đôi mắt đều nhíu lại.

Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt người tới, nhưng khinh công siêu phàm có thể đứng vững trên lá cây này, ngoại trừ Tiệt Vân Cung Yên Sơn, có lẽ không tìm được nhà thứ hai.

Cho dù là đặt ở Tiệt Vân Cung Yên Sơn, có thể luyện khinh công đến bước này, cũng chỉ có mấy vị cao tầng hiện tại.

Chiến lực chính diện của Bùi Tương Quân không tầm thường, nhưng môn đồ của Tiệt Vân Cung bình thường không đánh chính diện với người khác.

Chỗ bá đạo của Tiệt Vân Cung chính là tu luyện khinh công đến cực hạn, có thể dẫm lên mũi đao của đối thủ rồi lại bay lên không trung.

Vì thế người của Tiệt Vân Cung đánh nhau bình thường đều là chân không chạm đất, quanh co trên trời, không nắm chắc mười phần sẽ không ra tay, phát hiện chút gì không đúng sẽ chạy trốn thật xa, có thể nói là tiến lui tự nhiên.

Bùi Tương Quân không am hiểu khinh công, khinh công của Lạc Ngưng cũng chưa tới mức xuất thần nhập hóa, đối mặt với gia chủ Tiệt Vân Cung, khi đánh nhau rất có thể là sẽ bị động đứng trên mặt đất mà phòng thủ, cho đến khi bị đối phương nắm lấy cơ hội, hoặc là đối phương chủ động thối lui. Phát hiện ra không dễ đánh lắm, Bùi Tương Quân không chủ động tiến công, mở miệng hỏi:

“Các hạ là người của Tiệt Vân Cung?”

Lục Phong nhẹ nhàng đứng trên ngọn cây, tiếng nói lạnh nhạt:

“Ta là ai không quan trọng. Mạo muôi đến đây hỏi thăm chỉ cầu một vật, sao chép đơn thuốc Tuyết Hồ Tán giao ra ta sẽ rời đi.”

Tiếng nói của Lạc Ngưng lạnh lùng cất lên: “Nếu chúng ta nói không cho thì sao?”

“Hừ...”

Lục Phong dẫm trên tán cây trực tiếp tiến lên:

“Diệp tứ lang dùng “Phong Trì Nghịch Huyết”, cưỡng ép động khí sẽ làm căn cơ bị tổn thương, chỉ dựa vào hai người các ngươi lại không làm gì được ta. Phương thuốc cũng do Hồng Hoa Lâu cướp được mới có, chép một phần cho ta, mọi người đều vui vẻ, nếu nhìn không rõ tình thế, coi chừng mất cả người lẫn của.”

Bùi Tương Quân có khả năng không đuổi kịp người của Tiệt Vân Cung, nhưng cầm thương đứng bảo vệ thật đúng là không kiêng kị điều gì, bình thản nói:

“Đó là vật vô chủ, ai có bản lãnh lớn hơn thì về tay người đó, nếu các hạ muốn, tới đây lấy là được.”

Hai tay Lục Phong vô thức nắm chặt, mặc dù không nhìn thấy tình huống trong sơn động, nhưng Diệp tứ lang hồi lâu đã không ra, rõ ràng đang chữa thương không tiện động khí.

Nghĩ tới đây, Lục Phong không cần nhiều lời nữa, hai tay phía sau khẽ động, tiếp theo...

Oành ~

Phía trên tán cây đột nhiên chấn động, vô số lá xanh bay xuống giữa trời.

Hai tay Lục Phong vung về phía trước, sáu cái tuyết tiêu bay theo vòng cung không có chút quy luật nào giữa không trung, xen lẫn vào nhau, tấn công sau phương hướng về phía hai người trước cửa hang.

Ào ào ~~

Lạc Ngưng thấy thế, thân hình lập tức đạp không mà lên, Khấp Thủy Kiếm trong tay xoay tròn như cối xay gió, bảo vệ trước cơ thể thật tốt, lúc này đã chém rớt ba bông tuyết tiêu.

Bùi Tương Quân có đấu pháp mạnh bạo hơn rất nhiều, Bá Vương Thương trong tay quét ngang giữa trời, kéo theo gió lớn, trong nháy mắt cứng rắn đập vào phi tiêu và lá cây bay tới, tiếp theo đột nhiên trường thương đâm xuống mặt đất gần ba tấc.

Xoạt ~

Sau một khắc, chân phải Bùi Tương Quân đá mạnh cán thương, khiến Bá Vương Thương trong nháy mắt uốn cong, tiếp theo bắn ra khỏi mặt đất.

Oành ~

Trong tiếng nổ vang, mặt đất nứt toác ra một lỗ khảm, vô số bùn đất cùng đá vụn bắn ra, đánh mạnh về hướng tán cây.

Bình Luận (0)
Comment