Chương 506. Dạ Kinh Đường Ra
Thân thể Bùi Tương Quân gần như xông ra cùng bùn đất, chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách lại còn mấy trượng, muốn tập kịch cận thân.
Nhưng Lục Phong trở ngại về trường phái cận chiến, không có khả năng giáp mặt đối diện với đại thương cứng rắn, phi tiêu bắn ra thân hình cũng vọt thẳng lên trời, hai tay không ngừng bắn về phía trước, mất chục loại ám khí từ bầu trời đêm đánh về phía mắt đất.
Ba ba ba ba ~~
Chỉ trong chớp mắt mặt đất đã bị đánh ra vô số hố nhỏ.
Bùi Tương Quân chuyển thương như rồng cuốn, đề phòng những ám khí đánh vào góc chết, đợi khi Lục Phong hạ xuống, hai chân đột nhiên chấn động.
Ầm ầm ~~
Trong tiếng nổ vang, tay phải Bùi Tương Quân cầm đuôi thương phóng lên tận trời, đâm thẳng một thương lên giữa trời vào đúng điểm rơi của Lục Phong.
Nhưng Tiệt Vân Cung cũng không phải hạng có tiếng không có miếng.
Khi Lục Phong rơi xuống, thả ra hai thanh phi đao giữa trời, hai chân kết hợp chuẩn xác không sai kẹp lấy trường thương đang đâm tới, không chờ khí kình dọa người đâm qua thân thể, cả người đã vọt lên cao lần nữa.
Hô ~
Bùi Tương Quân xoay vài vòng trên không trung né tránh phi đao, ý thức được chuyện không thể sờ tới đối thủ Tiệt Vân Cung am hiểu khinh công, đành tìm kiếm thời cơ trên mặt đất, chờ Lục Phong xuất hiện sai lầm rồi rơi xuống.
Mà Lạc Ngưng cầm nhuyễn kiếm, dưới tình huống khinh công không bằng đối phương, cận thân lại có nguy hiểm rất lớn, không thể ra tay trước, nên đành cầm trường cung đặt ở cửa hang, mở cung cài tên.
Vù vù ~
Vài mũi tên phá không mà đi, trong tời đêm mang theo sự bén nhọn bức bách vị trí của Lục Phong.
Khinh công của Lục Phong cũng coi như luyện đến nơi đến trốn, thậm chí chỉ cần đạp vào mũi tên bay qua có thể di chuyển qua phạm vi lên trên không trung, từ mặt đất nhìn lên, giống như một con ruồi bay nhanh toán loạn trên trời, thỉnh thoảng lại ném hai phi đao xuống.
Ào ào ~
Hai bên không ngừng ném qua ném lại, nhìn như Lục Phong thành thạo điêu luyện, Bùi Tương Quân và Lạc Ngưng bó tay không có cách nào đối phó.
Nhưng trên thực tế, Lục Phong cũng không có biện pháp gì với hai người dưới mặt đất, hắn vốn định dựa vào khinh công cao siêu tìm cơ hội, nhưng bay ở trên trời một lát đã phát hiện hai người này hình như không phải chỉ là thị thiếp bình thường của đường chủ.
Bất kể là Cửu Cung Bộ của Lạc Ngưng hay thương pháp của Bùi Tương Quân rõ ràng đều là võ học thượng thừa, vững như bàn thạch, dưới tình huống ám khí không đả thương được mà nóng ruột cứng rắn xông vào, rất có thẻ sẽ chịu thiệt thòi.
Vì thế Lục Phong cũng chỉ có thể dựa vào khinh công của Tiệt Vân Cung bay đi bay lại trên trời, chờ hai người bên dưới sảy ra sai lầm để nắm lấy cơ hội, trên đường vì làm đối thủ nhiễu loạn còn bày ra trạng thái đã tính toán mười phần mà cười lạnh:
“Tiểu kỹ sâu kiến cũng dám bêu xấu trước mặt lão phu, cho các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, chớ ép lão phu làm thật...”
Oanh ~
Mới nói được một nửa, dưới mặt đất bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang, toàn bộ dãy núi giống như đang lung lay.
Lạc Ngưng đang mở cung cài tên bỗng nhiên cảm giác được khí kình trong hang động tăng vọt, tiếp theo đó trên cửa vào hang động lập tức nổ tung.
Xoạt ~
Tiếp theo, một nam tử trần trụi nửa thân trên mang theo đầy trời đá vụn và bùn đất, nghiêng ngả phá không mà ra, như một tia chớp màu đen, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lục Phong.
Lục Phong lặng lẽ nhìn hai người dưới mặt đất, khóe mắt chỉ thấy vùng núi nổ tung, chưa kịp phản ứng, trước người đã nhiều ra thêm một gương mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng, đang cúi đầu nhìn hắn.
!!
Mặc dù trong nháy mắt ngắn ngủi đối phương không nói câu gì, nhưng Lục Phong vẫn cảm giác được cảm xúc trong mắt của đối phương - thứ rác rưởi gì?...
Phi tiêu của Lục Phong mới vừa tuột khỏi tay, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, tay còn chưa kịp thu đã đánh tiếp ra một chưởng, sau lưng truyền đến khí kinh dọa người.
Dạ Kinh Đường hóa thân như ưng vọt tới giữa không trung, khi lướt thoáng qua, khuỷu tay hướng xuống đánh ra một kích.
Mặc dù chưa mặc áo, tay áo không bị khí kình chấn vỡ, nhưng chiêu này vừa ra, giữa không trung vẫn chuyển đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Oành!
Trong tiếng trầm đục, Lục Phong từ đầu đến cuối không thể làm ra động tác đón đở nào, cả người như con ruồi bị vỉ ruồi đập xuống mặt đất, vẽ ra trong không trung một đường dọc, lập tức tạo ra một hố nhỏ trong vùng núi.
Ầm ầm!
Lục Phong ngã xuống trên mặt đất phát ra một tiếng kêu rên, mặc dù chỉ dao thủ trong chớp mắt, hắn vẫn hiểu rằng đã đụng phải nhân vật cấp võ khôi, trong lòng kinh hãi mà mê mang, nhưng động tác lại không chậm chút nào, trong nháy mắt khi rơi xuống đất cố nén đau xót, điên cuồng bỏ chạy vào rừng núi.
Cảnh này rơi vào trong mắt của Bùi Tương Quân và Lạc Ngưng, chính là một tàn ảnh bắn ra từ trong sơn động, sau đó Lục Phong bay loạn trên trời dùng tốc độ đáng sợ rơi xuống đất, sau đó lại vọt mạnh vào rừng, dựng thẳng ra một góc vuông, nhanh đến mức chỉ còn lại cái bóng.