Chương 507. Mệt Chết
Khinh công của Lục Phong rất không tầm thường, khi liều mạng tốc độ bộc phát ra càng tăng lên tới cực hạn.
Nhưng chỉ vừa mới xông ra được mấy trượng, đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng dậm mặt đất trầm đục.
Oanh ~
Cơ hồ là khi tiếng bạo nổ chuyến đến, mày mắt cá chân phải của hắn cũng truyền đến đau nhức kịch liệt, giống như bị long mãng ép chặt, tiếp theo là sức kéo kinh khủng như ngũ mã phanh thây truyền đến từ trên đùi.
Trong lòng Lục Phong rùng mình, lúc này bắt tay vung mạnh, tay phải kẹp lấy vài phi châm muốn bẩy về sau lưng, kết quả là độc châm còn chưa rải ra, cả người vì quán tính to lớn đã mất cân bằng.
Oành oành oành!
Dạ Kinh Đường đuổi tới phía sau Lục Phong, một tay bắt lấy đùi phải, vừa đi vừa đập xuống mặt đất mấy lần, hai bên mặt đất trái phải bị đập ra hai cái hố nhỏ, sau đó ném mạnh về.
Hô hô ~
Cả người Lục Phong chỉ đi lòng vòng một thoáng mà bay ra ngoài, ở trên núi đánh vỡ mấy hố nhỏ, sau đó rơi xuống trong một lùm cây chân treo trên trời, ở đó không còn động tĩnh.
Núi hoang rừng sâu cũng trong lúc này bỗng nhiên an tĩnh lại.
Bùi Tương Quân nhìn thấy cảnh này, há to miệng, ánh mắt khiếp sợ tột đỉnh.
Lạc Ngưng thì trừng lớn đôi mắt, còn quay đầu nhìn về phía hang núi, giống như đang xác nhận nam tử hung hãn tóc tai bù xù ngoài kia có phải nam nhân của nàng không.
“Hô...”
Toàn thân Dạ Kinh Đường khô nóng khó tả, trong nháy mắt khi chiến đấu kết thúc, đạm mạc trong mắt đã biến mất, biến thành các loại cảm xúc loạn thất bát tao, còn đưa tay lau mặt, sảng khoái chạy về phía Lục Phong.
Bùi Tương Quân vốn đang choáng váng, Nhìn thấy Dạ Kinh Đường hô hấp nặng nhọc, Nuốt nước bọt, Trong mắt đầy dục hỏa thiêu đốt đi về phía Lục Phong, trong nháy mắt giật mình tỉnh lại, vội vàng đi tới trước mặt giữ chặt cổ tay Dạ Kinh Đường:
“Kinh Đường, ngươi... Ngươi không sao chứ?”
Dạ Kinh Đường cảm giác mình có chút truyện, tác dụng thuốc còn chưa tiêu hóa xong, khí huyết trong cơ thể lại tràn đầy đến cực điểm, bị bàn tay Tam Nương sờ một cái, trong lòng đã xuất hiện xao động, tay không nghe sai khiến thuận thế ôm Tam Nương, nhéo lên mặt nàng một cái.
“Vẫn tốt, chỉ là khí huyết trong cơ thể thịnh vượng quá mức, cảm giác kìm nén đến hoảng...”
Bùi Tương Quân bị bàn tay không biết thương tiếc nắm một cái khiến cho giật mình, nhưng cũng không né tránh, chỉ bị neo Dạ Kinh Đường xem xét mạch đập:
“Ngươi kìm nén đến hoảng thì đi tìm Ngưng nhi, lại dùng loại ánh mắt này nhìn một nam nhân...”
Dạ Kinh Đường cảm giác rất khô nóng, cũng không rõ ràng ánh mắt của mình là ánh mắt gì, dù sao đầy đầu đều nghĩ đến dáng vẻ Ngưng nhi khóc sướt mướt cầu xin tha thứ. Hắn cướng chế tinh thần, quay đầu nhìn về phía Tam Nương:
“Hiện tại thế nào? Ánh mắt ta có bình thường không?”
Lạc Ngưng nhìn thấy Dạ Kinh Đường nhìn qua Tam Nương ánh mắt như muốn phun lửa, hận không thể một ngụm nuốt Tam Nương xuống, đã rõ ràng khí huyết của tiểu tặc quá vượng, đoán chừng chút nữa phải ấn nàng xuống làm nửa chết nửa sống.
Nhưng lúc này, nàng dâu đáng thương Lạc Ngưng ngoại trừ không oán không hối còn có thể như thế nào, nàng bước nhanh đi tới trước mặt, sờ lên cơ ngực đang nhảy lên của Dạ Kinh Đường:
“Nhìn ngươi bây giờ như trâu đực... Tiểu tặc ngươi!”
Một câu chưa nói xong Lạc Ngưng cũng bị ôm lấy.
Mỗi tay Dạ Kinh Đường nắm một vầng trăng, cảm giác đầu óc mình có chút không tỉnh táo, hai tay hoàn toàn không nghe sai khiến. Hắn tưởng chế tinh thần, hết sức làm ra sắc mặt không có chút rung động nào nhìn về phía lùm cây:
“Đây là ai?”
“Không rõ, thoạt nhìn là người của Tiệt Vân Cung... Đầu óc úng nước, bản lĩnh thật sự thì không có chút nào, còn chạy tới nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của...”
Dạ Kinh Đường buông hai nàng ra, đi tới trước lùm cây, cúi đầu dò xét.
Lùm cây bị nện ra một hố nhỏ, toàn thân Lục Phong áo bào rách tung toé, treo ngược trên cành, từ tình huống thân thể vặn vẹo mà xem, bắp chân đã bị ngã gãy, răng cũng rụng mất mấy cái, đang há miệng cong vẹo, trong cổ họng phát ra: “Ách..... ách....”
Dạ Kinh Đường muốn thẩm vấn một chút, cũng không hạ sát thủ, nhưng nhìn kỹ đã thấy sắc mặt người này bầm đen, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, rõ ràng sống không được lâu nữa, lông mày không khỏi nhíu một cái:
“Đây là tử sĩ, tự sát rồi?”
Bùi Tương Quân cảm thấy không giống, cẩn thận kiểm tra mới phát hiện trên tay phải của người nọ cắm mấy cây trâm đen, tay phải đã phát tím.
?
Bùi Tương Quân im lặng nói: “Không phải tử sĩ, dùng ám khí không tốt, tự đâm vào tay mình trúng độc. Ác giả ác báo, đừng lãng phí Bạch Hoàng Đan cứu hắn.”
Dạ Kinh Đường vốn muốn hỏi lai lịch và mục đích của người này, nhưng những thứ này hình như không cần thiết, lãng phí thuốc trị thương đi cứu tôm tép gieo gió gặt bão này thì không cần thiết, lập tức cũng lười quản, xoay người nói:
“Được rồi, đi nhanh đi, ta cảm giác đầu óc không tỉnh táo, đợi chút nữa ở rừng núi hoang dã không tốt làm chuyện gì với các ngươi, các ngươi gọi rách cổ họng cũng không phải do ta...”
Lạc Ngưng cảm giác được khí tức khô nóng của Dạ Kinh Đường hoàn toàn có chút kinh khủng, hơi chần chờ, trong đôi mắt đẹp lạnh lùng diễm lệ lộ ra mấy phần đáng thương, nổi nóng:
“Tiểu tặc, ngươi uống thuốc biến thành dạng này, ta... ta giúp ngươi như thế nào? Ngươi không tính khiến ta mệt chết...”
Bùi Tương Quân nhặt lên mấy thứ binh khí, nhỏ giọng nói:
“Nói tục một chút: chỉ có mệt chết trâu, cũng không cày hỏng ruộng...”
Lạc Ngưng nghe thấy lời nói khốn nạn này, tức đến không nhẹ:
“Ngươi đừng chỉ ngồi đó châm chọc, nếu không thì tự ngươi thử một chút, nhìn Xem hắn có thể giết chết người hay không!”
Bùi Tương Quân đâu dám trả lời loại câu hỏi này, giúp Dạ Kinh Đường vác đại thương, bước nhanh đến hướng ngoài núi:
“Đi trước tìm thị trấn ở lại đi, nhìn bộ dáng này của Kinh Đường, lửa không cháy hai ba ngày khẳng định không tiêu được...”
Hai ba ngày...
Lạc Ngưng cắn cắn môi dưới, đầy trong đầu là nên điều trị như thế nào, ngay cả tâm tình nói chuyện cũng không có.