Chương 508. Tới Tìm Tĩnh Vương
Trời tối yên tĩnh, ba bóng người phi nhanh trong rừng núi, chạy nhanh về phía tiểu trấn ngoài núi.
Tác dụng thuốc trong cơ thể Dạ Kinh Đường chưa tiêu hóa hết, khí kình vẫn mãnh liệt như cũ, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn, mà thân thể khô nóng lại ngày càng nghiêm trọng, trong lúc đi lại quần áo cũng không mặc, gặp dòng suối nhỏ còn nhảy vào làm ướt toàn thân, nhưng mới vừa lên bờ đi được mấy bước nước đã bốc hơi hết.
Bởi vì thân thể quá nóng, Chim Chim cũng không chịu ngồi trên vai, phối hợp bay dò đường ở phía trước, Tam Nương và Ngưng nhi thỉnh thoảng giúp hắn lau mồ hôi trên mặt một chút. Khi đi ra được hơn hai mươi dặm, sắp rời khỏi dãy núi đi đến thôn trấn bên cạnh, Dạ Kinh Đường nhìn về xa xa trước mắt, đã thấy cách đó bảy tám dặm có thị trấn Hồng Sơn, có dải ánh lửa thật dài, thoạt nhìn là đội ngũ mấy trăm người, đang nâng đuốc đi lại.
Bùi Tương Quân từng bước đứng lại, đứng ở chỗ cao cầm kính viễn vọng dò xét:
“Kỳ Lân Khải.... Thoạt nhìn như là cấm quân kinh thành.”
Dạ Kinh Đường có chút ngoài ý muốn, nhưng tính theo thời gian, quan thuyền của triều đình kém không nhiều cũng đã nên đến đây, hắn đi tới trước mặt, cằm đặt lên vai Tam Nương, nhìn ra xa từ kính viễn vọng - trong thị trấn có hơn ba trăm cấm quân tinh nhuệ mặc giáp đen, ở giữa có một xe ngựa, không nhìn thấy bóng người trong đó, nhưng có thể để cho cấm quân đi theo hộ vệ, người bên trong đại khái chính là Tĩnh Vương.
Dạ Kinh Đường lấy được phối phương tuyết hồ tản, dựa theo giao phó của Ngọc Hổ, hẳn là trước tiên đưa phương thuốc về kinh thành, để tránh phức tạp, lập tức nói:
“Đi thôi, qua đó gặp.”
Lạc Ngưng biết tụ lại cùng binh mã triều đình an toàn, nhưng hiện tại bộ dạng mặt đỏ đến mang tai của Dạ Kinh Đường này...
“Tiểu tặc, bây giờ ngươi đi gặp Tĩnh Vương, sẽ không làm ra chuyện gì chứ?”
“Thượng...”
Dạ Kinh Đường xoa xoa cái trán rịn đầy mồ hôi, hơi nghĩ nói:
“Trong thị trấn người nhiều mắt tạp, ta không có khả năng làm gì với Tĩnh Vương ở bên đường, Tuyền Cơ Chân Nhân là sư phụ của Tĩnh Vương, không chừng cũng đang ở bên cạnh, các ngươi đến thị trấn tìm khách điếm ở lại trước, ta đi một chút liền tới.”
Lạc Ngưng thấy đầu óc Dạ Kinh Đường không mơ hồ, cũng không nhiều lời nữa, chỉ dặn dò:
“Ngươi đừng đưa Tuyền Cơ Chân Nhân tới, nếu ta bị phát hiện, ta sẽ nói ngươi dùng sức mạnh, ta mới bị ép đi theo làm tùy tùng cho ngươi...”
“Biết rồi, ngươi tới khách điếm trước tắm rửa sạch sẽ...”
“Xùy...”
Lộc cộc ~
Bánh xe ngựa xa hoa, ép trên đường phố dọc theo bờ sông của trấn nhỏ, hai bên bờ đều là non xanh nước biếc, thị trấn dọc theo vách núi, chỉ có một lối đi từ nam đến bắc, đèn đuốc trong phòng rải rác.
Ba trăm cấm quân tinh nhuệ, cưỡi trên chiến mã tay giơ bó đuốc, đi lại trên đường, còn có một ít bộ khoái của hắc nha, dẫn chó săn đi giữa đường phố nhìn một chút, mặc dù chuẩn bị mười phần đầy đủ, nhưng chưa đi đến chân núi ô sơn, đã bị một đường tàu xe mệt mỏi kiệt sức, cảm giác ngựa cũng hết hơi.
Trong xe rộng rãi, Đông Phương Ly Nhân mặc long mãng bào, lưng eo thẳng tắp đang ngồi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm về rừng núi phía xa, Lại lần nữa nhìn đến ba cây đuốc phía trước, trước mắt có chút bất đắc dĩ.
Lúc hoàng hôn đến Kiến Dương, nghe nói quan binh đang diệt phỉ ngoài trăm dặm, Đông Phương Ly Nhân suy nghĩ tưởng là rất gần, nên muốn dẫn độ tới tham dự một chút.
Kết quả khi chạy tới mới phát hiện, 100 dặm của ô châu với vân châu không giống nhau.
Hai châu Vân Trạch đều là bình nguyên lớn, đi tới đâu cũng thẳng tắp, cũng là con đường vuông vức, trăm dặm chỉ là vấn đề ngay trước mặt.
Mà Ô Châu lại khác, trước mắt toàn là núi non, thôn trấn trên quan đảo đều xây dựng lưng dựa vào núi, cong cong quẹo quẹo đi hai khắc đồng hồ, khả năng mới phát hiện mình chỉ mới đi đến núi đối diện.
Đông Phương Ly Nhân ngồi trong xe ngựa cũng không biết mệt mỏi, nhưng cấm quân và ngựa bên ngoài hiển nhiên không chịu nổi hành quân mạnh mẽ như vậy, nhìn tình huống trước mắt mà xem, tối nay khó có thể lên núi hỗ trợ lùng bắt, chỉ có thế để cầm quân xây dựng lều trại tạm thời nghỉ ngơi.
Tuyền Cơ Chân Nhân cũng ngồi trong xe, trên người mặc váy trắng, nằm nghiêng trên giường mỹ nhân, tư thái cao gầy phối hợp với khí chất không nhiễm bụi trần, nhìn giống như vương phi xinh đẹp đi xuất chinh cùng vương gia.
Nhưng dáng vẻ của Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không đoan trang, bàn tay chống má, tay phải cầm hồ lô rượu, không có việc gì là nhấp một ngụm, trên gương mặt đã mang theo vài phần đỏ hồng, con ngươi cũng giống như say mà cũng không phải say.
Đông Phương Ly Nhân đối với sư tôn mê rượu này cũng không có cách nào khác, khi đang xem xét tình huống của thị trấn, chợt nghe đến mặt đường bên ngoài truyền tới một tràng: “Chít chít chít chít...”
Tiếng chim hót quen thuộc từ xa mà đến, tiếp theo là một quả cầu trắng bạc lao từ trên xuống, trong nháy mắt xuyên qua đường phố, đậu vào cửa sổ xe.
“Hả?!”