Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 509 - Chương 509 - Uống Nhầm Thuốc

Chương 509 - Uống Nhầm Thuốc
Chương 509 - Uống Nhầm Thuốc

Chương 509. Uống Nhầm Thuốc

Đôi mắt Đông Phương Ly Nhân sáng lên, nâng Chim Chim lên, dò xét:

“Sao ngươi ở đây? Dạ Kinh Đường đâu?”

Chim Chim lúc đầu chuẩn bị tìm mãng bào tỷ tỷ xin cơm, nhưng ngay sau đó đã phát hiện bên cạnh tựa hồ như còn có một tỷ tỷ không lương tâm.

“Chít chít?”

Lần trước Chim Chim gọi Dạ Kinh Đường tới cứu người, kết quả yêu nữ tỷ tỷ này xa cách, trong đáy lòng quả thực mang thù, ngoái đầu đi không thèm để ý, chỉ dùng cánh ra hiệu về phía cửa trấn.

Tuyền Cơ Chân Nhân nhận ra đây là chiến sủng của Dạ Kinh Đường, hiểu rõ dạ cưng đường đang ở gần đây, sợ chờ thêm chút nữa sẽ gặp xấu hổ, liền đứng lên nói:

“Vi sư ra ngoài đi dạo, ngươi triệu kiến thuộc hạ trước đi.”

Đông Phương Ly Nhân thấy vậy tất nhiên không ngăn cản, sau khi im lặng chờ sư tôn rời đi, giương mắt nhìn về phía đầu trấn, Có thể nhìn được một nam nhân tay cầm trường thương, tóc tai bù xù, giống như chạy nạn bước nhanh đi tới, ven đường còn chào hỏi với người quen biết ở hắc nha.

Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy Dạ Kinh Đường trong bộ dáng này, sau khi trong lòng tán thưởng cũng có chút đau lòng, vội vàng nói với thị nữ phục vụ ngoài xe:

“Nhanh đi tìm áo choàng sạch sẽ, chuẩn bị nước nóng...”

“Rõ, điện hạ...”

Trấn nhỏ dọc theo bờ sông không lớn, từ nam đến bắc cũng chỉ có mấy trăm hộ gia đình.

Bởi vì Tĩnh Vương hạ lệnh không thể quấy nhiễu bách tính, lúc này cấm quân đường xa mà đến, nằm ngả ra ngay bên đường nghỉ ngơi, trời sắp vào thu, thời tiết mát mẻ, trừ việc ngủ không được thoải mái ra thì cái khác cũng không có vấn đề gì lớn.

Dạ Kinh Đường hất lên áo choàng rách rưới, cằm Minh Long thương đi qua bên đường, ven đường chào hỏi cùng với những hắc nha quen biết hộ tống bên cạnh, sau đó một đường thông suốt đi tới khu vực trung tâm đến cạnh xe ngựa.

Xe ngựa dừng ở một khách điếm có hoàn cảnh không tệ, trong khách sạn có một ít thị nữ cùng hộ vệ đang thu dọn, để Tĩnh Vương đặt chân tạm thời, vì cân nhắc an toàn, phải cẩn thận kiểm tra, trước mắt vẫn chưa thu dọn tốt, Đông Phương Ly Nhân còn đợi ở trên xe ngựa.

Dạ Kinh Đường mới vừa tới bên cạnh, đã thấy trong xe ngựa đèn đuốc chiếu sáng, Bổn Bổn đang ngồi bên cửa sổ, cầm đồ ăn vặt đút cho Chim Chim, sau khi nhìn thấy hắn, trong đôi mắt hiện rõ sự vui mừng, nhưng vì bảo trì tư thế nữ vương gia, vẫn tận lực bày ra bộ dáng ăn nói lạnh lùng.

Keng ~

Dạ Kinh Đường đặt Minh Long thương trên mặt đất, cười nói:

“Điện hạ, sao ngươi tới nhanh như vậy?”

“Buổi chiều mới tới. Lên đây đi.”

Ngày Đông Phương Ly Nhân gật đầu đáp lễ, nhìn Dạ Kinh Đường đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ tới mang tai, có chút nghi ngờ hỏi:

“Ngươi vừa mới đánh một trận?”

“Buổi chiều phát hiện ra hành tung của ô vương, chém riết náo loạn đến nửa đêm. Quan binh đang đuổi theo Ô Vương, hẳn là không chạy thoát.”

Dạ Kinh Đường tiến vào trong xe, ngồi xuống trên giường mỹ nhân, sau khi lau mồ hôi trên mặt, lấy từ trên lưng quần xuống một quyển sổ cũ vàng, đưa cho Đông Phương Ly Nhân:

“Đây là đồ tốt hôm qua ta tìm được, mày bên trong có một phối phương Tuyết Hồ Tán, có thể thay thế tuyết hồ hoa. Thứ này vô cùng quan trọng, tốt nhất điện hạ nên sao chép ra một phần, sắp xếp người đưa về kinh thành...”

“Tuyết Hồ Tán...”

Đông Phương Ly Nhân nhận lấy phương thuốc nhìn một chút, biết là vật rất quan trọng, lập tức thu vào trong ngực, sau đó cầm khăn tay, đứng dậy ngồi ở trước mặt Dạ Kinh Đường, giúp hắn lau mồ hôi trán, giọng nói uy nghiêm:

“Để ngươi tới hỗ trợ điều tra, không phải để ngươi đi liều mạng, sao lại mệt mỏi thành dạng này...”

Âm thanh bỗng nhiên im bặt.

Dạ Kinh Đường bị khí huyết xao động sông choáng đầu, vốn đang bình thường, nhưng Bổn Bổn xinh đẹp động lòng người ngồi xuống trước mặt, mùi thơm nhàn nhạt đập vào mặt, môi đỏ diễm lệ gần trong gang tấc, trong đầu óc lập tức có chút nhảy loạn.

Mắt thấy Ly Nhân giúp đỡ lau mồ hôi, tay Dạ Kinh Đường vô ý thức buông xuống, tự nhiên đặt vào nơi sung mãn hắn vốn không nên động loạn...

Đông Phương Ly Nhân cảm giác được sau thắt lưng truyền đến cảm xúc nóng bỏng, lắc vai một cái ngồi thẳng mấy phần, đôi mắt khí khái hào hùng khó có thể tin nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường: “...”

Dạ Kinh Đường bị dọa một chút, mới phát hiện tay để không đúng chỗ, vội vàng giơ tay lên, vỗ vỗ áo bào bị làm nhăn:

“Thật có lỗi, ta thất thần...”

Ba ba?!

Đông Phương Ly Nhân sợ ngây người, vạn vạn không nghĩ tới ngoài kia có mấy trăm cầm quân, vậy mà Dạ Kinh Đường cũng dám trắng trợn khinh bạc nàng, cái này mà để cho người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?!

“Dạ Kinh Đường!”

Lông mày Đông Phương Ly Nhân dựng lên, nắm lấy cổ tay dại Kinh Đường, giọng nói lạnh lùng:

“Ngươi bị điên đúng không? Ngây đừng tưởng rằng ngươi đi ra ngoài làm việc lấy được chút công lao, là có thể ỷ sủng mà kiêu vô pháp vô thiên, ngươi thật sự cho rằng bản vương sẽ không thu thập ngươi?”

Dạ Kinh Đường cũng cảm thấy mình có chút vô pháp vô thiên. Đưa tay giải thích:

“Ta uống lộn thuốc, đầu óc không tỉnh táo lắm, điện hạ chớ trách...”

“Uống nhầm thuốc?”

Đông Phương Ly Nhân nhìn Dạ Kinh Đường sắc đảm tận trời, xác thực giống như đã uống lộn thuốc, nàng nắm chặt cổ tay Dạ Kinh Đường:

“Ngươi trúng độc? Độc gì? Xuân dược?”

Bình Luận (0)
Comment