Chương 510. Nội Tình Võ Khôi
Dạ Kinh Đường lắc đầu: “Cũng không phải xuân dược, vừa rồi ta đánh nhau ở chỗ u vương, dùng một đan dược tương tự như đại bổ đan, kết quả là bổ quá mức, không có vấn đề gì lớn, chỉ là... ừm... Tinh khí lên não, hỏa khí tương đối nặng...”
Đông Phương Ly Nhân chăm chú xem mạch, phát hiện khí huyết Dạ Kinh Đường bành trướng dị thường, nhưng nói chung cũng đích xác không có vấn đề gì, liền hỏi:
“Vậy làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Dạ Kinh Đường không tự chủ được dời xuống, rơi vào trên đầu rồng Hùng Dũng oai vệ khí phách hiên ngang, lại lập tức rời đi:
“Cũng không có gì, ta trở về tắm rửa là được...”
Đông Phương Ly Nhân cúi đầu nhìn ngực một chút, cũng không trách cứ Dạ Kinh Đường bởi vì chúng thuốc, đứng lên nói:
“Chuẩn bị nước tắm rồi, người tắm rửa thay quần áo, bản vương cho đại phu tới Xem cho ngươi.”
Mày dạ kiêng đường nghe được tắm rửa, không khỏi nhớ tới xung kích trong Xán Dương Trì, đôi mắt luôn ngắm về phía Đông Phương Ly Nhân, đề phòng tay chân không quy củ, hắn dứt khoát ôm Chim Chim đang ăn vụng tới mà vò:
“Ta không có bệnh, chỉ là khí huyết quá vượng, cho đại phu xem đoán chừng cũng không tìm ra biện pháp khác, nếu không ta về trước đây, ngày mai lại tới bái phỏng điện hạ...”
Đông Phương Ly Nhân tách ra nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới nhìn thấy Dạ Kinh Đường, còn chưa nói được hai câu, nhìn Dạ Kinh Đường lại không bình thường, làm sao có thể để Dạ Kinh Đường rời đi, đưa tay đoạt Chim Chim lại:
“Ngươi đi tắm trước đi.”
Dạ Kinh Đường bị Ly Nhân gắt gỏng một câu, cũng không dám nhiều lời, khom người đi ra khỏi toa xe.
Đông Phương Ly Nhân đặt Chim Chim ở bên cạnh hộp đồ ăn vặt, để nó tiếp tục ăn, sau khi chỉnh lý xong mãng bào, mới dùng dáng vẻ uy nhiên đi xuống xe ngựa, tiến vào khách sạn.
Chưởng quỹ và hỏa kế trong khách sạn đã bị sắp xếp đi chỗ khác, xung quanh đứng cấm quân làm hộ vệ, bên trong có bốn thị nữ theo hầu, chuẩn bị phòng ngủ và nước nóng cho Đông Phương Ly Nhân.
Ào ào ~~
Đông Phương Ly Nhân nghe thấy lầu hai truyền đến tiếng đổ nước, Lập tức đưa Dạ Kinh Đường lên lầu, ra lệnh cho thị nữ đang bận rộn bên trong:
“Hầu hạ Dạ công tử tắm rửa, ngươi đi gọi Trương ngự y tới.”
“Vâng.”
Hai thị nữ bên trong, nhìn thấy Dạ công tử đi tới, đôi mắt sáng lên, vội vàng muốn đi lên hỗ trợ cởi áo tháo dây lưng.
Dạ Kinh Đường lo lắng không yên, sợ làm ra chuyện hoang đường đùa bỡn thị nữ, đưa tay ra từ chối:
“Không cần, một mình ta tự tắm là được. Điện hạ, ngươi chép ra một phần đơn thuốc Tuyết Hồ Tán, lập tức phái người đưa về kinh thành, vật này rất quan trọng, chớ làm mất.”
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy không nhiều lời, đợi Dạ Kinh Đường đi ra, tiến vào gian phòng bên cạnh chép phương thuốc.
Sau khi Dạ Kinh Đường đóng cửa lại, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hai ba cái cởi áo choàng trên người, lấy bội đao, các loại thuốc và vật phẩm tùy thân đặt ở trên bàn, cúi nhìn ngọc trụ như cột chống trời, thẳng đứng như cây gân màu tím chống biển....
Mẹ nó...
Dạ Kinh Đường vuốt trán, sau khi dò xét trái phải, đi tới sau tấm bình phong.
Gian phòng này là một gian phòng bình thường của khách điếm, cũng không có bày biện gì nhiều, nhưng vì để cho Tĩnh Vương nghỉ ngơi thật tốt, vẫn có một thùng tắm lớn, bên trong còn rải cánh hoa.
Dạ Kinh Đường đứng trước thùng tắm, thả cả người vào, chôn cả khuôn mặt trong nước, muốn làm lạnh một chút.
Kết quả là thị nữ quá tri kỷ, chuẩn bị nước ấm, ngâm cái này không những đầu óc không tỉnh táo, ngược lại còn tăng thêm cảm giác...
Soạt...
Dạ Kinh Đường đứng dậy từ trong nước, nghĩ lại lại dứt khoát ngồi xếp= trong thùng tắm, cưỡng ép bản thân nhập định, một lần nữa điều trị khí tức loạn thất bát tao trong cơ thể...
---
Trong núi hoang đối diện dòng sông.
Tuyền Cơ Chân Nhân mặc váy dài tuyết trắng, lẻ loi một mình ngồi trên tán cây, cầm trong tay hồ lô rượu màu đỏ nhẹ nhàng lay động, đôi mắt hoa đào trong suốt nhìn vào giấy dán cửa trên cửa sổ ở khách sạn phía xa.
Trong phòng, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, trên giấy dán cửa sổ hiện ra bóng hình một nam nhân, mặc dù không nhìn thấy người thật, nhưng vai rộng eo thon, đường cong hoàn mỹ...
“...”
Tuyền Cơ Chân Nhân cảm thấy hình tượng này rất cảnh đẹp vui, nhưng rằng là người xuất gia, không nên nhìn loạn, lập tức đưa ánh mắt về nơi khác, đáy lòng mang theo ba phần nghi hoặc.
Tuyền Cơ Chân Nhân đứng trước ba vị trí đầu trong Bát Khôi, nhãn lực hơn xa người bình thường, mặc dù hơi thở của Dạ Kinh Đường rất loạn, nhưng nàng vẫn nhìn ra, tiểu tử này giống như bỗng nhiên đã đả thông được kinh mạch toàn thân, trong cơ thể tự hình thành một tiểu chu thiên, bước vào cánh cửa võ khôi.
Mặc dù so sánh với 8 vị võ khôi đương thời, Dạ Kinh Đường vẫn còn rất non nớt, tích lũy không đủ, võ học tạo nghệ, kinh nghiệm chiến đấu, lịch duyệt Giang hồ đều có khoảng cách, nhưng tiểu tử này có ngộ tính quá khoa trương, muốn hoàn thành hành động vĩ đại giao thế giữa võ khôi cũ và mới, đoán chừng cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.