Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 511 - Chương 511 - Hai Nữ Nhân Bàn Nhau

Chương 511 - Hai Nữ Nhân Bàn Nhau
Chương 511 - Hai Nữ Nhân Bàn Nhau

Chương 511. Hai Nữ Nhân Bàn Nhau

Với tốc độ phát triển này, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào thiên phú và cố gắng là có thể làm được, với lý giải của Tuyền Cơ Chân Nhân, khẳng định tiểu tử này đã gặp phải đại cơ duyên ngàn năm có một, giúp cho hắn trong một hai ngày ngắn ngủi đã nhảy được thêm một bước lớn.

Tuyền Cơ Chân Nhân Âm thầm suy tư, chính trong khi đang suy nghĩ, khóe mắt hơi động một chút, nhìn rừng cây cách đó không xa.

Trăng sáng giữa trời, trong rừng cây đen sì một mảnh, thoạt nhìn như không có bất kể vật sống gì.

Nhưng Tuyền Cơ Chân Nhân lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, giống như có người quen, đang lén lút núp trong đó, nhìn về phía bên này.

?

Đôi mắt Tuyền Cơ Chân Nhân hơi sáng lên, không ngờ tiểu yêu tinh trước kia đi mòn giày sắt cũng không tìm thấy, sau khi nàng từ bỏ truy tìm vậy mà tự đưa tới cửa.

Lúc này Tuyền Cơ Chân Nhân thu diễm tất cả hơi thở, giống như vật chết ngồi xổm trên tán cây, muốn tìm cơ hội bắt được Bắc Lương Đạo Thánh.

Nhưng giống như ngày trước, Bắc Lương Đạo Thánh vừa mới đến gần khoảng cách nhất định, đã phát hiện ra chút không đúng, quay kính viễn vọng nhìn tới, nhìn thẳng về phía nàng.

Bốn mắt nhìn nhau.

!!

Bắc Lương Đạo Thánh nhìn thấy yêu nữ Đại Ngụy gặp nàng một lần đánh nàng một lần, kinh hãi đến mức bả vai cũng run lên, quay người lập tức chạy ra ngoài.

Tuyền Cơ Chân Nhân đuổi hơn nửa năm, cũng lười chơi trò mèo vờn chuột với Bắc Lương Đạo Thánh, lập tức mở miệng dò hỏi:

‘Ngươi tới đây làm gì?”

Bắc Lương Đạo Thánh tới đây, tất nhiên là vì nhìn thấy thực lực của Dạ Kinh Đường tăng vọt, giống như đã ăn vào Thiên Lang Châu, trong lòng trăm mối vẫn chưa có lời giải.

Thiên Lang Châu là thần dược của các tộc Tây Hải, theo nàng biết, trên đời không có ai có thể sử dụng được vật này.

Dạ Kinh Đường có thể sử dụng, không phải thuốc Ô Vương luyện có vấn đề, là thân thế của hắn có quan hệ với các tộc Tây Hải.

Vấn đề này tương đối quan trọng, không câu thông với các lão nhân trong tập trước, khẳng định không thể thoải mái nói cho người của Đại Ngụy.

Vì thế Bắc Lương Đạo Thánh nghe thấy lời hỏi thăm, chỉ quay đầu lại:

“Ngươi quản được ta sao?”

Sau đó lập tức xoay người bay qua sườn núi, biến mất vô tung vô ảnh.

Tuyền Cơ Chân Nhân thấy đối phương lại không cho nàng mặt mũi, không vui vẻ chút nào, lúc này lại đuổi theo...

Vầng trăng bạc giữa trời, phòng ốc dọc theo sông của trấn nhỏ hơn phân nửa đã tắt đèn, giữa phố chỉ có tổ cấm quân năm người ngẫu nhiên tuần tra qua lại.

Tiếng vang chỉnh tề vang tới từ ngoài sân nhà.

Bùi Tương Quân đứng bên giếng nước nghiêng tai lắng nghe, sau khi đợi bước chân đi xa, mới xách theo hai thùng nước đi vào lầu hai của khách điếm nhỏ.

Ô châu rối loạn, lưu lượng khách đến trấn nhỏ xa xôi chợt giảm, trong khách điếm nhỏ không có người ngoài, ngay cả chưởng quỹ và hỏa kế đều đã nghỉ tạm.

Trên căn phòng lầu hai còn sáng đèn, bên trong không có động tĩnh gì.

Bùi Tương Quân nhẹ chân nhẹ tay đi tới cửa dò xét, có thể thấy được Lạc Ngưng mặc thanh y trên người, ngồi cạnh giường, đã trải xong ga giường sạch sẽ, cầm bình sứ nhỏ trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, trên gương mặt mang theo ba phần u sầu.

Bùi Tương Quân cảm giác được Kinh Đường hôm nay rất khô nóng, chờ chút nữa trở về sợ là sẽ thu thập gần chết thân thể của hồ ly này, vì thế thái độ của nàng vẫn hơi lo lắng, cằm theo thùng nước đi vào sau tấm bình phong, rót nước sạch vào thùng tắm.

“Ngưng nhi, đừng nhìn nữa, đi tắm trước đi.”

Lạc Ngưng lấy lại tinh thần, nhìn hương phi lộ trong tay, ngầm thở dài, trong lòng thực sự không biết nên làm gì bây giờ.

Bình thường nàng đã không chịu đựng nổi, hôm nay tiểu tặc còn uống thuốc, bộ dạng trong mắt bốc hỏa kia, cho dù chơi hỏng nàng, nàng cũng không giúp hắn điều trị hết được...

Nhìn thấy bóng quân Bùi Tương Quân đổ nước, con nguoi Lạc Ngưng giật giật, đứng dậy đi ra phía sau nói khẽ:

“Tam Nương, có phải ngươi cảm thấy chuyện điều trị thân thể này rất đơn giản hay không?” Động tác đổ nước của Bùi Tương Quân dừng lại, quay đầu nhìn, mắt hạnh chớp chớp:

“Sao có thể như vậy, ta biết chuyện này không dễ dàng, Kinh Đường ăn phải nhiều thuốc bổ, cũng không thể cố nhịn được thêm.... Ngươi nhịn một chút.”

“Ta nhịn như thế nào?”

Sắc mặt Lạc Ngưng đỏ lên, trong đáy mắt mang theo vài phần khó có thể mở miệng, đi ra phía sau thấp giọng nói:

“Lúc Dạ Kinh Đường không có chuyện gì, biết nặng biết nhẹ, rất quan tâm đến ta. Nhưng khí huyết của hắn quá vượng, hắn sẽ dễ dàng nóng vội, giống như chày giã thuốc... Nếu ta chống đỡ được thì cũng thôi đi, nếu không gánh nổi, ngươi cũng không thể để cho ta chết trong phòng...”

“Ách...”

“Nếu ngươi không quản, ta cũng mặc kệ, ta chạy về Nam Tiêu Sơn trốn, để hàn đến Nam Tiêu Sơn tìm ta, đến lúc đó không cho hắn trở lại kinh thành nữa...”

?

Bình Luận (0)
Comment