Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 512 - Chương 512 - Đừng Có Làm Càn

Chương 512 - Đừng Có Làm Càn
Chương 512 - Đừng Có Làm Càn

Chương 512. Đừng Có Làm Càn

Bùi Tương Quân thấy Lạc Ngưng vậy mà chuẩn bị đem con bỏ chợ, có chút gấp gáp:

“Có cần thiết phải vậy hay không? Ta thấy phu nhân nhà giàu ờ Thiên Thủy nói chuyện phiếm, đều phàn nàn nam nhân không được..., nào có ai lại phàn nàn chuyện nam nhân lợi hại.”

“Thiên Thủy Kiều đều là các lão gia thân hào, đâu có giống với Dạ Kinh Đường?”

Bùi Tương Quân biết Dạ Kinh Đường so với người bình thường thì có cơ thể khỏe mạnh hơn nhiều, hơi chần chờ một chút, hừ nhẹ:

“Ai bảo trước kia ngươi chạy đến cứ ở bùi gia cướp người...”

Hai con mắt Lạc Ngưng hơi trừng: “Ngươi cười trên nỗi đau của người khác đúng không?”

“Aizz ~ ta cũng không có ý đó... Bây giờ ngươi cũng không thể bắt ta giúp ngươi gánh mìn cùng? Khi ân ân ái ái ngươi ăn một mình, khi gặp tội lại kéo ta ra cản thương...”

Lạc Ngưng nghĩ nghĩ, nhét Hương Phi Lộ vào tay Bùi Tương Quân, sau đó đứng phía sau nàng, dùng hai tay nâng hai trái dưa hấu, ép chung một chỗ bóp nhẹ:

“Không cần người làm thật. Ngươi cứ như vậy, giúp Dạ Kinh Đường điều trị trước một chút, rất đơn giản...”

Tức Bùi Tương Quân bị Lạc Ngưng vò loạn, có chút nổi nóng:

“Ngươi đừng có mà động tay động chân... Cái này mà cũng có thể hỗ trợ điều trị?”

Tức Lạc Ngưng thấy Bùi Tương Quân có chút thả lỏng, lập tức đưa tay giúp nàng cởi váy:

“Được mà, ta dạy ngươi, rất đơn giản...”

“Ngươi dạy thế nào? Nhưng anh cũng không phải nam nhân...”

“Ngươi đừng nói nhảm, học cho tốt...”

“A....”

Một bên khác, khách điếm trong trấn nhỏ.

Trên bàn đặt một chiếc nến, trước mặt là trang giấy đã bày ra.

Đông phương luy nhân đang ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tay cầm phương thuốc, cầm bút viết xuống trên phong thư, sau khi viết “Thánh thượng thân khải”, nhét thư vào trong bao.

Thị nữ mặc trang phục tươi đẹp, bưng khay đi đến chiếc bàn rồi buông xuống, trong khay là hai bộ y phục công tử mới tìm được trên trấn nhỏ.

Thị nữ bày ra hai kiện áo bào theo họa tiết mây, nâng trong tay trái phải dò xét:

“Điện hạ, ngày cảm thấy kiện nào đẹp hơn?”

Ngày Đông Phương Ly Nhân đứng dậy đi tới nhìn, trong đầu nghĩ lại vòng eo dạ tin đường, sau khi nhìn kỹ thì đưa tay cầm lên một kiện:

“Cái này đi. Sai người lập tức đưa thư về kinh thành...”

“Vâng.”

Sau khi đợi thị nữ ra khỏi cửa, Đông Phương Ly Nhân nghiêng tai lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh, rất yên tĩnh, ngay cả tiếng bọt nước cũng không có, không biết đang làm cái gì...”

Hắn không phải đã ngất đi chứ...

Đông Phương Ly Nhân suy nghĩ một chút, bưng áo choàng đi tới cửa căn phòng bên cạnh, đầu tiên là nghiêng tai lắng nghe, sau đó đưa tay gõ nhẹ.

“Dạ Kinh Đường?”

“Hả?”

Soạt...

Trong gian phòng truyền đến tiếng ra khỏi nước, tiếp đó là tiếng bước chân không đều.

Đông Phương Ly Nhân âm thầm nhíu mày, cảm giác động tĩnh của Dạ Kinh Đường rất không đúng, sợ Dạ Kinh Đường xảy ra chuyện, lập tức đẩy cửa phòng ra, dò xét vào bên trong.

Kẹt kẹt ~

Trong gian phòng sạch sẽ, áo choàng rách rưới và quần vắt trên ghế dựa bên bàn, trên bàn đặt mấy thứ vật phẩm tùy thân.

Sau tấm bình phong toát ra hơi nước nhàn nhạt, Dạ Kinh Đường trần trụi nửa người trên, tóc ướt sũng thà ở sau lưng, trên lưng quấn khăn tắm che đi cảnh xuân, tay phải chống vách tường, tay trái nhẹ xoa trán, nhìn rất khó chịu.

“Dạ Kinh Đường?”

Đông Phương Ly Nhân cầm áo choàng bước nhanh vào trước mặt hắn, ánh mắt đầy lo lắng:

“Ngươi sao rồi?”

“Ta...”

Trong mắt Dạ Kinh Đường tràn đầy tơ máu, bị khí huyết xao động xông cho choáng váng, nhìn xung quanh căn phòng còn cảm thấy có vài phần mông lung.

Nhìn thấy ánh mắt ân cần của Bổn Bổn trước mặt, hắn vô ý thức đưa tay ôm nàng, vỗ nhẹ lên lưng nàng.

“Đừng lo, ta không sao.”

“Hả?”

Đông Phương Ly Nhân không kịp đề phòng, kinh hãi đặt hai tay trước ngực, tiếp theo thân thể ướt nước của nam tử, đã rắn chắc ôm nàng vào lòng, hơi thở nóng bỏng của nam tử đập vào mặt, khiến tim nàng rung động.

Sắc mặt Đông Phương Ly Nhân lập tức đỏ lên, bởi vì Dạ Kinh Đường không mặc quần áo, nàng không dám động loạn, chỉ gấp giọng nói:

“Ngươi không sao thì ngươi ôm bản vương làm gì? Ngươi... ngươi buông tay!”

Dạ Kinh Đường bao quanh Ly Nhân ôn lương như ngọc, hết sức khắc chế cảm xúc trong đáy lòng, khẽ vuốt ve mái tóc trên lưng nàng an ủi:

“Thật không có ý tứ, ta có chút háo sắc... Không phải, có chút khí huyết song đầu, không quản được tay, ta...”

Đông Phương Ly Nhân bị nam nhân dán bên tai mà nói chuyện, nửa người đã mềm nhũn, đáy mắt vừa thẹn vừa vội, vặn vẹo bả vai:

“Dạ... Ngươi còn làm cản như thế, bản vương gọi hộ vệ...”

Ngày đông phương linh nhân vừa xoay mấy lần, không thể cởi ra cánh tay lớn mật của thuộc hạ này, ngược lại cọ qua cọ lại, phát hiện ở bụng dưới giống như bị một chuôi dao dí vào!

?

Đông Phương Ly Nhân nghiên cứu [Nước Mắt Hiệp Nữ] lâu như vậy, hiểu được đã tiếp xúc đến thứ gì, đôi mắt lại trừng lớn mấy phần, thật sự không dám động.

hai người ấp ấp ôm ôm một chút, khả năng động tĩnh có chút lớn, thị nữ ở bên cạnh thấy có chút không đúng, đẩy cửa ra Xem xét.

Bình Luận (0)
Comment