Chương 513. Thật Lớn
Kẹt kẹt ~
giương mắt lên phát hiện dạ công tử áo quần không đủ che thân, ôm Tĩnh Vương đang kinh hãi như nai con, thị nữ có chút kinh sợ, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đã phát hiện Tĩnh Vương đột ngột quay đầu, ánh mắt có chút hung dữ!
Thị nữ kinh hãi rụt cổ lại, biết rằng đã quấy rầy chuyện tốt của Tĩnh Vương, vội vã đóng cửa lại.
Đông Phương Ly Nhân mặt đỏ tới mang tai, xoay đầu lại, cắn răng nói:
“Dạ Kinh Đường, ngươi đừng quá mức! Nếu người còn như vậy, bản vương đưa ngươi đến phòng tịnh thân...”
Dạ Kinh Đường ôm một lát, phát hiện khô nóng không hề tiêu giảm, ngược lại tâm tư càng ngày càng bay, cưỡng chế tinh thần buông tay ra, chỉ nắm bờ vai của Bổn Bổn:
“Không có ý gì, ta đi về nghỉ ngơi, ngày mai lại tới đón điện hạ...”
Đông Phương Ly Nhân thấy hô hấp của Dạ Kinh Đường dồn dập, ánh mắt nóng bỏng, trong lòng vẫn lo lắng tình huống thân thể của Dạ Kinh Đường, lại hỏi:
“Có phải ngươi muốn nữ nhân rồi hay không? Nếu không thì bản vương gọi hai thị nữ tới...”
“Không cần!”
Dạ Kinh Đường gấp thì gấp, nhưng cũng không phải là không còn thanh tịnh, hắn lắc đầu nói:
“Quân tử dù háo sắc, vẫn phải giữ chút đạo đức, cho dù ta nhịn chết, cũng không đụng vào nữ tử ta không thích.”
?
Đông Phương Ly Nhân hơi nhíu mày, cảm thấy lời này giống như băng thổ lộ với nàng, sẽ không đụng vào nữ nhân không thích, lại khinh bạc bản vương, đây không phải ý nói là thích bản vương...
Ánh mắt Đông Phương Ly Nhân có phần cổ quái, thoạt nhìn giống như muốn nghiêm túc tỏ thái độ hai câu, nhưng lời tới khóe miệng lại thành:
“Vậy ngươi trở về thì có thể làm được gì, nếu có chuyện đột xuất xảy ra...”
Dạ Kinh Đường có thể nhìn ra ánh mắt lo âu và do dự của Đông Phương Ly Nhân, lại đưa tay ôm lấy, vỗ nhẹ lưng nàng:
“Ngưng nhi cũng đến đây, đang ở ngay trong trấn nhỏ chờ ta, ta đi về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, điện hạ không cần lo lắng.”
Đông Phương Ly Nhân đang suy nghĩ có cần cắn răng nhẫn nhục hay không, giúp thuộc hạ giải quyết bệnh khó nói, nghe thấy lời này lập tức nổi nóng, nâng chân lên giẫm xuống ngón chân Dạ Kinh Đường:
“Ngưng nhi cô nương ở đây, ngươi còn ôm bản vương? Ngươi...”
Cho dù Dạ Kinh Đường hóa khí đang vượng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, vô ý thức thu trân nè tránh.
Một cước đạp xuống của Đông Phương Ly Nhân, phát hiện dưới bàn chân có đồ gì đó bị dẫm rơi xuống...?!
Dạ Kinh Đường có chút cứng đờ.
Đông Phương Ly Nhân đột nhiên trừng to mắt, liếc mắt nhìn về phía giữa hai người...
Thật lớn...
“Phi phi phi...”
Đông Phương Ly Nhân mặt đỏ như máu, ném quần áo trong tay cho Dạ Kinh Đường, quay người lập tức chạy ra ngoài:
“Ngươi cái tên ác ôn này! Ngươi chờ đó cho bản vương!”
Nói còn chưa dứt lời, phòng bên cạnh đã truyền đến tiếng đóng cửa cái “oành”, còn có cả tiếng cài then cửa.
Ác ôn...
Dạ Kinh Đường bị cái từ hình dung này này của Ngây Ngốc thốt ra làm cho sững sờ, cúi đầu nhìn một cái, lại cảm thấy hình dung đúng mười phần, mặt mo có chút không nhịn được, vội vàng mặc quần áo.
“Đây là do tự điện hạ dẫm, ta không cố ý mạo phạm đôi mắt cảu điện hạ...”
“Ngươi mau về đi, còn đứng đó đổ thừa không đi nữa, bản vương sẽ thật sự gọi người đến...”
“Dạ... đúng rồi điện hạ, khi ngài liên hệ với người trên núi, bảo quan binh chú ý trong số tù binh thuộc hạ của Ô Vương có ai tên là Trương Văn Uyên hay không, có liên quan đến một án mất tích.”
“Biết rồi, ngươi đi về trước điều trị thân thể đi...”
“Ha ha...”
Một lát sau, dọc theo đường phố trên tiểu trấn ven sông.
Dạ Kinh Đường mặc một một bộ vân bào công tử, giấu thứ “ác ôn” đi qua bên đường, gió đêm quét qua gương mặt, thân thể hơi dễ chịu một chút.
Nhưng nghĩ tới chuyện lát nữa có thể được Lạc nữ hiệp điều trị, đầu óc lại càng thêm loạn, trong lòng có cảm giác chỉ muốn về.
Chim Chim ăn quá no, nện bước hình chữ bát chạy bộ cạnh chân hắn để tiêu thực,ven đường còn kêu “chít chít chít chít....”, nói rằng vừa rồi mới nhìn thấy yêu nữ tỷ tỷ đuổi người.
Dạ Kinh Đường có thể mơ hồ nghe rõ ý tứ, nhìn về phía núi hoang bên kia bờ sông mấy lần, không nhìn thấy có động tĩnh gì, lập tức trở về khách điếm hẻo lánh trong thị trấn nhỏ.
Cửa lớn khách điếm đã chốt cửa cài then, Dạ Kinh Đường phi thân nhảy vào tường vây, đi dọc theo thang lầu lên tới tầng hai, để cho Chim Chim tự đi chơi, mở cửa căn phòng sáng đèn ra:
“Ngưng nhi, ta về rồi... sao? Tam Nương.”
Cửa phòng mở ra, cảnh tượng trong phòng đập vào mắt.
Ga giường và vỏ chăn đã đổi lại sạch sẽ, sắp xếp chỉnh tề, bên trên đó lại không có Ngưng nhi bảo bảo tắm rửa sạch sẽ.
Bên cạnh bàn trà gần cửa sổ, Tam Nương mặc váy ngắn vàng nhạt, trên tay bưng chén trà, nhẹ nhàng ưu nhã ngồi đó, tóc cũng búi lên, cắm nghiêng trên đó cây trâm hoa điểu hắn tặng, trên môi còn điểm một chút sắc đỏ son phấn.
Phát hiện cửa mở ra, đôi mắt Tam Nương hiện ra dị sắc, nhưng lập tức khôi phục bộ dáng ưu nhã thong dong của trưởng môn nên có, buông chén trà xuống:
“Trở về rồi? Thân thể thế nào?”
Dạ Kinh Đường nhìn Tam Nương thiên kiểu bá mị, rõ ràng có chút ngoài ý muốn, nhanh chóng thu lại sắc mặt hảo sắc, đóng cửa lại, đi về hướng bàn trà:
“Thân thể vẫn tốt... Ngưng nhi đâu?”