Chương 514. Tam Nương Vào Trước
Bùi Tương Quân nói đến chuyện này, trong lòng có chút nổi nóng. Nàng mới tắm rửa xong, còn đang muốn thương lượng với hồ ly tinh nên xử lý vấn đề trước mắt như thế nào, kết quả sau khi hồ ly tinh quấn lấy dạy nàng cách dùng dưa hấu, lập tức trốn đi,ngay cả thời gian cân nhắc cũng không cho nàng, nhét nàng vào đây chống sét.
Bây giờ Kinh Đường hỏi, Bùi Tương Quân nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể nói:
“Thân thể Ngưng nhi không thoải mái, trước tiên nghỉ ngơi đi, ngươi...”
Bùi Tương Quân đang cố gắng tìm từ, lập tức phát hiện Dạ Kinh Đường hào hoa phong nhã đi thẳng tới trước mặt nàng, hai tay chống hai bên tay ghế, vây nàng vào giữa, cúi đầu tiến lại gần mấy phần.
?!
Bùi Tương Quân tựa vào lưng ghế, ánh mắt có chút hoảng hốt:
“Kinh Đường! Ngươi muốn làm gì?”
Dạ Kinh Đường quan sát tỉ mỉ khuôn mặt thục mỹ dưới ánh nến, hết sức bình tĩnh nói:
“Không làm gì, ta chỉ nhìn xem, phấn này thật đẹp...”
Bùi Tương Quân đã há miệng, hơi do dự, vẫn thoải mái nâng mặt lên:
“Muốn hôn thì hôn, ngươi đừng cho là ta không biết, trước kia ngươi thường nhìn trộm ta dùng son phấn, vừa rồi là cố tình vẽ cho ngươi xem....”
?
Dạ Kinh Đường thấy Tam Nương dũng cảm như thế, đáy lòng có chút ngoài ý muốn, cúi người xuyên tay qua đầu gối Tam Nương, ôm nàng đặt ngồi trên đầu gối mình, ấn một chút lên sắc đỏ son phấn:
“Sao Tam Nương hôm nay lại có lá gan lớn như thế?”
Bùi Tương Quân bị Dạ Kinh Đường ôm lấy, vẫn có chút hoảng, hết sức bảo trì vẻ trấn định tự nhiên, ôn hòa nói:
“Ngưng nhi làm cái gì không được, đoán chừng là sợ ngươi không biết nặng nhẹ, trốn đi rồi... ta... ta đã được đại bá mẫu gả cho ngươi, coi như vị hôn thê, ngươi cũng khó chịu đến như vậy, nếu không để ta giúp ngươi trước...”
“Hả?” Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, thấy rất ngoài ý muốn.
Sắc mặt Bùi Tương Quân đỏ lên, nghiêm túc giải thích:
“Là ý của Ngưng nhi, nàng lo đến phát khóc, cầu xin ta hỗ trợ, ta mới... ta mới... không phải ta muốn cùng ngươi cái gì kia...”
Dạ Kinh Đường dựa vào ghế, nắm ngón tay non mềm của Tam Nương, cười nói:
“Kỳ thật ta cũng không có việc gì, để các ngươi quan tâm như thế, cảm giác giống như kiếm cớ chiếm lợi của các ngươi...”
Bùi Tương Quân sờ lên trán Dạ Kinh Đường, nhẹ nhàng nói:
“Ngươi có sao không? Ta cùng Ngưng nhi có thể không biết hay sao? Không dễ chịu thì đừng cố chống. Ta... Ý của ta, là muốn chờ nhà mới ở Thiên Thủy Kiều làm xong, sau khi ngươi vào ở, tam môi lục sính, sau đó gà đi danh chính ngôn thuận...”
“Vậy khi về kinh lại nói, ta thật sự không vội.”
“Aizz...”
Bùi Tương Quân muốn đánh trống lui quân, nhưng nhớ tới dáng vẻ khá sâu vừa rồi của hồ ly tinh, vẫn nâng lên dũng khí:
“Ta biết ngươi để ý cảm xúc của ta, ta nhát gan, ngươi đã để ta chậm rãi thích ứng... Bình thường cũng thôi đi, bây giờ Ngưng nhi gấp như con kiến bò trong chảo nóng, ta lại yên tâm thoải mái để ngươi chăm sóc, vậy không phải đã trở thành người không hiểu chuyện rồi sao?”
Bùi Tương Quân nói đến đây, phát hiện Dạ Kinh Đường biểu lộ rất chân thành, tay lại thuận theo sau lưng, chậm rãi trượt xuống dưới thắt lưng màu mỡ, như có như không mà nhào nặn, lại hừ nhẹ nói:
“Còn nữa, ngoài miệng ngươi nói thì dễ nghe, tay thì lại không trung thực chút nào....”
“Hả?”
Tay Dạ Kinh Đường nhanh chóng buông ra: “Không kìm lòng được, tay không nghe đầu óc điều khiển...”
Bùi Tương Quân biết Dạ Kinh Đường mạnh mẽ nhịn lại, nghĩ nghĩ một chút, cởi ra áo ngoài và váy ngắn, lộ ra áo ngực thêu đóa hoa hạnh:
“Được rồi, biết ngươi không dễ chịu, không phải cố ý, ta giúp ngươi điều trị trước...”
“Ừm...”
Bùi Tương Quân phát hiện hô hấp bên tai nặng thêm mấy phần, mặt đỏ lên, nhưng vẫn ngẩng đầu lên:
“Mắt liếc loạn cái gì? Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái là được, ta cũng không hung dữ như Ngưng nhi...”
Định lực của Dạ Kinh Đường không tệ, nhưng cũng có hạn mức, thấy Tam Nương ôn hòa hiền thục như vậy, sự kìm nén vốn đã không nhiều, dần dần đã không kìm nén được nữa.
Hắn cười, đưa ngón tay lên, cầm trên viền áo ngực, kéo xuống một cái.
Phựt ~
Trong căn phòng đèn đuốc mờ ảo, lập tức bắn ra hai vật sáng bóng.
“A...!”
Bùi Tương Quân không kịp đề phòng, giật mình kinh sợ, bả vai kẽ run, vội vàng che lấy bằng hai tay, sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ nói:
“Kinh Đường ~! Ta để cho ngươi nhìn cách lớp quần áo, sao ngươi lại...”
“Thật sao? Ta hiểu lầm...”
Khuôn mặt Dạ Kinh Đường đỏ rần, cũng không biết phải dùng nghị lực lớn bao nhiêu mới giữ vững được sắc mặt, nhìn vào mắt Tam Nương, bày ra sắc mặt áy náy.
Bùi Tương Quân chỉ cảm thấy ánh mắt Dạ Kinh Đường đã sắp bốc lửa, sau cơn xấu hổ, vẫn chậm rãi buông bàn tay ra, quay đầu nhìn ánh đèn:
“Được rồi, ngươi đừng cố gắng nhẫn nhịn, ta biết đầu óc ngươi không tỉnh táo, ngươi muốn nhìn thì nhìn, sờ cũng... oh ~! Ngươi.... được, ta không nói ngươi....”
“Aizz, bây giờ nhìn ta rất háo sắc phải không?”
Bùi Tương Quân quay đầu liếc mắt nhìn, sau đó lại vội vàng quay đầu đi, mặc kệ cho Dạ Kinh Đường vò loạn:
“Vẫn còn tốt...”