Chương 519. Cãi Nhau
Lạc Ngưng ngồi xuống cạnh giường, mắt liếc nhìn Tam Nương phía sau, không tiện tự mình chủ động, nghiêng đầu qua nhìn sàn nhà, bày ra bộ dáng bị ép buộc như thế, chờ tiểu tặc nhào lên.
Nhưng Dạ Kinh Đường còn chưa có động tác gì, Bùi Tương Quân quay mặt vào tường, lại quay mặt lại, cau mày nói:
“Thân thể Kinh Đường không thoải mái, ngươi lại ngồi đó không làm gì? Nhanh chóng hỗ trợ điều trị đi.”
Dạ Kinh Đường cảm giác khí huyết xông lên đầu có chút choáng, mở miệng nói:
“Tự ta tới là được...”
“Ngươi nằm cho tốt.”
Bùi Tương Quân xoay người lại, chọc chọc sau lưng Lạc Ngưng:
“Ngươi cũng không phải tiểu nha đầu non nớt, nhăn nhó cái gì? Ta không nhìn ngươi là được.”
Lạc Ngưng âm thầm cắn răng, quay đầu vỗ nhẹ lên tay bùi tung quân, lạnh như băng nói:
“Ngươi đúng là chưa chịu thua thiệt!”
Sau đó kéo tay Dạ Kinh Đường đẩy ngã:
“Ngươi dám động loạn, ngày mai ta sẽ về Nam Tiêu Sơn, về sau để một mình Tam Nương điều trị cho ngươi đi.”
Bùi Tương Quân chớp mắt:
“Đây là chính miệng ngươi nói, sau này đừng có đổ thừa không đi.”
“Ngươi...”
Lạc Ngưng nghe thấy nàng không tim không phổi, đưa tay muốn đánh mông Bùi Tương Quân hai cái.
Dạ Kinh Đường tựa ở đầu giường, gội vàng can ngăn:
“Được rồi, ta cam đoan không động loạn, nếu không bit kín mắt ta lại?”
Lạc Ngưng dọa nạt Tam Nương một chút, cũng không thật sự bắt Dạ Kinh Đường giữ quy củ đến tận đó, đá giày thêu lá trúc rơi xuống, ngồi bên cạnh, ấy khẽ cắn môi dưới cởi đai lưng.
Giường khách điếm không lớn, ngủ hai người thì vừa vặn, ba người lại có chút chen lấn.
Dạ Kinh Đường tựa ở bên giường, bên người dần dần hiện ra đồi núi và trăng tròn của Ngưng nhi, mà tay phải thì dán trên lưng trắng tuyết của Tam Nương.
Lúc đầu hắn thề son sắt cam đoan không độc loại, nhưng tay hắn có chút không nghe sai khiến, dùng nghị lực rất lớn, mới nhịn xuống không đưa một tay lên sờ dưa hấu.
Tiếng sột soạt vang lên.
Sau khi Lạc Ngưng cởi váy áo, dựa vào vai Dạ Kinh Đường, muốn tiến gần tới hôn một chút, lại phát hiện Tam Nương ở đối diện đang lặng lẽ quay đầu dò xét.
Động tác của Lạc Ngưng dừng lại, cau mày nói:
“Nếu không ngươi tới trước?”
Bùi Tương Quân mới vừa xong, đâu có ý tốt điều trị ngay trước mặt Lạc Ngưng, lại quay đầu hướng về phía vách tường, nhắm mắt lại:
“Ta không nhìn được chưa? Động tác của ngươi nhanh nhẹn lên một chút, trực tiếp điều trị không được sao, còn hôn hôn cái gì?...”
“Tập võ còn phải khởi động làm nóng người, ngươi... Được rồi, ngươi đừng nói chuyện.”
Lạc Ngưng lười phải giải thích tầm quan trọng của việc làm nóng người với Tam Nương, xác định Tam Nương không nhìn loạn, mới ôm cổ tiểu tặc, đôi môi giao hòa...
Mới đầu Bùi Tương Quân thành thành thật thật nhìn tường, nhưng bây giờ có thể Quang Minh chính đại nhìn lén, nhịn không được tò mò dưới đáy lòng, chờ đến sau khi truyền đến tiếng vang mập mờ, mới lặng lẽ quay đầu nhìn lại - hồ li tinh thanh thuần động lòng người, hai tay đang vịn bả vai Kinh Đường, khẽ cắn môi dưới, bày ra bộ dáng bị ép chịu nhục...
Bùi Tương Quân không hiểu, hỏi:
“Ngưng nhi, vì sao ngươi luôn bày ra bộ dáng này? Nhìn giống như Kinh Đường dùng sức mạnh với ngươi vậy.”
“Ngươi!”
Lạc Ngưng vội vàng nằm sấp trên người Dạ Kinh Đường, dùng chăn mỏng che khuất mình, trong lòng vừa tức vừa xấu hổ, trực tiếp kéo chăn mỏng của Bùi Tương Quân lên, có ý muốn mất mặt thì cùng mất mặt.
Trên thân của Bùi Tương Quân mát lạnh, vội vàng dùng hai tay bao lấy, sắc mặt đỏ lên muốn đánh Lạc Ngưng.
Dạ Kinh Đường thành thành thật thật tựa ở đầu giường, thấy hai người muốn động thủ, vội vàng mỗi tay ôm lại:
“Đừng gây lộn đừng gây lộn, ta sắp đau sốc hông rồi, cần phải điều trị cho tốt...”
“Tiểu tặc, ngươi...”
“Ngươi nhanh động, không thấy Kinh Đường đã sắp đau sốc hông...”
Trong màn cãi nhau ầm ĩ vang lên không ngừng, vô thức đã đến bình minh...
Ở ngoài ngàn dặm, đầm lầy Vân Mộng.
Sáng sớm, thời tiết tối tăm mờ mịt, mười mấy chiếc thuyền cá nhỏ theo gió chập chùng bên hồ.
Trên thị trấn cũ kỹ bóng người thưa thớt, chỉ có mấy ngư dân, ngồi trên ngưỡng cửa hút thuốc, nhìn một khách Giang hồ đi qua trên phố cũ.
Lộc cộc lộc cộc...
Tiếng vó ngựa trong trẻo, là tiếng vang duy nhất bên trên phố cũ.
Cừu Thiên Hợp nắm dây cương, nhìn trấn nhỏ lúc trẻ đã từng du lịch qua, trong mắt dần dần sinh ra cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.
Hơn hai mươi năm trước, Cừu Thiên Hợp trên dưới hai mươi tuổi, không khác biệt lắm với tuổi của Dạ Kinh Đường bây giờ, vừa mới xuống núi, trong người có một tay đao pháp rất tốt, trong lòng tràn đầy chính khí, vinh dự được tới thánh địa đao pháp Vân Mộng Trạch trong thiên hạ.
Nói là thánh địa, không phải bởi vì Vân Mộng Trạch có hàm nghĩa đặc thù gì, chỉ bởi vì đao khách mạnh nhất thiên hạ đang ở đây.
Lúc ấy Cừu Thiên Hợp và tất cả người trẻ tuổi, đều muốn khi rời khỏi Vân Mộng Trạch có thể mang đi danh hào “Đao Khôi”, giống như tân khoa trạng nguyên vinh quy áo gấm.
Nhưng cuối cùng cũng tiếc nuối, khi rời khỏi nơi đây, mặc dù hắn trở thành một đao khách chân chính, lại không thể hoàn thành được mong muốn trong lòng, thứ mang đi đến bây giờ cũng chỉ có yêu hận tình thù tính toán rõ ràng.