Chương 522. Tới Gặp Nữ Vương Gia
Dạ Kinh Đường khẳng định có chút nghĩ tới, thấy Tam Nương quan tâm như thế, lập tức nắm tay lặng lẽ đặt ở chăn mỏng đỡ lấy vầng trăng, xoa nhẹ đẩy ra...
“Ừm...’
Sắc mặt Bùi Tương Quân lập tức đỏ hơn mấy phần, bàn tay che lại đôi môi, con ngươi ngập nước, buồn bực không lên tiếng.
Hơi thân mật chỉ chốc lát, Bùi Tương Quân liền nhìn thấy hồ ly tinh trước người nàng, lông mi giật giật, sau đó mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía nàng một chút, lại quay mặt lại, muốn tránh thoát vòng tay cách xa một chút.
“Ngươi chạy cái gì?”
Bùi Tương Quân dùng tay ôm Lạc Ngưng, kéo tay Dạ Kinh Đường tới, thả vào nơi không nên thả.
!
Ánh mắt Lạc Ngưng lập tức xấu hổ, ấn hai tay Dạ Kinh Đường xuống:
“Tiểu tặc, ngươi hôm qua đã đồng ý không động loạn....”
Bùi Tương Quân ôm Lạc Ngưng không thả, cau mày nói:
“Đó là hôm qua, đây đã là ngày thứ hai. Ngươi chớ lộn xộn, để Kinh Đường xoa một chút.”
“Tam Nương, ngươi nuông chiều hắn được không? Hắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước....”
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường thật sự ra tay, sắc mặt dần dần đỏ lên, cũng không có biện pháp, nhắm đôi mắt lại bày ra bộ dáng không chủ động không phối hợp...
Đảo mắt mặt trời đã lên cao. Cửa sổ phòng mở ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào giữa phòng.
Bùi Tương Quân mặc váy màu vàng nhạt vào, ngồi ngay ngắn nền nã trước bàn trang điểm, gương mặt vốn xinh đẹp động lòng người, nhiều hơn mấy phần cảm giác mềm mại như nước.
Lạc Ngưng đứng phía sau, giúp Tam Nương búi tóc, nhưng bộ dáng rất hung dữ, thấy Tam Nương len lén liếc Dạ Kinh Đường đang thay y phục đằng sau, còn dùng tay đẩy gương mặt nàng:
“Ngồi yên, chớ lộn xộn.”
“Ngươi hung dữ cái gì? Vừa rồi sao không thấy ngươi ngang ngược như vậy?”
“Hôm qua thấy ngươi là lần đầu, chiều theo ngươi, lần sau ngươi lại giúp hổ gây họa, đừng trách ta không khách khí...”
“Hừ ~ “
Dạ Kinh Đường ở phía sau thay quần áo, bởi vì vừa rồi có chút làm càn, cũng không thể xen vào nói đùa, yên lặng thay xong quần áo Hắc Nha, vuốt vuốt eo bị Ngưng nhi bóp nửa ngày, tạm biệt hai người, rời khỏi khách điếm trước...
Trấn nhỏ dọc theo sông, cấm quân đều chờ lệnh ở nơi thoáng mát, thỉnh thoảng có trinh sát trong Ô Sơn lao vùn vụt tới, chạy vào khách điếm bẩm báo các loại tin tức vừa thăm dò được:
“Binh mã Trạch Châu đã đuổi kịp đội ngũ của Ô Vương, lúc rạng sáng đánh một trận, bắt được không ít tùy tùng, Ô Vương mang theo hơn mười tên thân binh phá vây...”
“Có bắt được trong đám người của Ô Vương một kẻ có tên Trương Văn Uyên không?”
“Còn chưa kịp kiểm tra đối chiếu, trước mắt không rõ...”
“Lại đi tra tiếp.”
Trong đại sảnh khách điếm, Đông Phương Ly Nhân thân mặc một bộ mãng bào màu bạc, bày ra tư thế nữ vương gia nên có, đứng sau hai cái bàn ghép lại.
Trên bàn bày biện bản đồ Ô Châu kỹ càng tỉ mỉ, mặt trên còn có các loại mũi tên vòng vòng, ghi chú vị trí binh mã của Ô Vương cùng triều đình.
Đang nhìn lại trận chiến, giống như đại tướng quân thiện chiến, rất đẹp trai, cầm binh ãm trong tay chỉ mưu nghĩ kế.
Nhưng trên thực tế, binh mã trên núi tiễu trừ Trạch Châu, hoàn toàn không nhận chỉ huy này, đây cũng không phải do Đông Phương Ly Nhân không điều động được, mà là không dám tùy tiện hạ lệnh ở cự ly xa.
Trong tình huống không lên núi, Đông Phương Ly Nhân chỉ có thể ở nơi này căn cứ vào tình báo trinh sát truyền về, thôi diễn phân tích tình huống trong núi.
Mắt thấy binh mã Trạch Châu đã nhanh tróng bắt được Ô Vương, còn không mang theo cấm quân lên núi cọ chút công lao, coi như đã chạy không công, Đông Phương Ly Nhân giương mắt nhìn về phía đường đi bên ngoài, âm thầm nói:
“Tên ác ôn sao còn chưa tới, ỷ lại ôn nhu hương quên thời gian hay sao...”
Mặc dù có chút sốt ruột, nhưng Đông Phương Ly Nhân cũng không có ý định phái người đi tìm, dù sao nàng biết tối qua Dạ Kinh Đường nghẹn đến sắc đảm bao thiên, bận rộn nhiều ngày như vậy lập được công lao hãn mã, dù sao cũng phải để Dạ Kinh Đường hưởng thụ một chút.
Chờ đợi không biết bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng Hắc Nha chào hỏi:
“Chim Chim đại nhân tới rồi!'
“Chít chít ~ “
Đông Phương Ly Nhân giương mắt nhìn lên, có thể thấy được ngoài cửa, ánh nắng tươi sáng trên đường phố, xuất hiện một con chim lớn, cùng chào hỏi tổng bộ, sau khi thị nữ đáp lại, nhảy lên bậc thang, nhìn thấy nàng lập tức nâng lên cánh chào hỏi.
Nơi hẻo lánh trong đại sảnh, Tuyền Cơ chân nhân không có việc gì, vẫn luôn một mình uống rượu giải sầu. Nhìn thấy Chim Chim phá đám lấy oán trả ơn tới, hơi câu tay đùa:
“Ha ha ha ~“
“Chít chít?”
Chim Chim nhìn thấy tỷ tỷ vô lương tâm vẫn ở đây, vẫn coi nó như gà chết, lập tức không vui, bày ra bộ dáng “Chim Chim rất hung dữ”, chạy tới nâng móng lên đạp lên giày Tuyền Cơ chân nhân.
Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy Chim Chim tới, biết Dạ Kinh Đường đến, đi tới cửa nhìn ra bên ngoài.
Trên đường phố ánh nắng tươi sáng, Dạ Kinh Đường mặc áo bào đen mang theo bội đao, đi tới từ đằng xa, ven đường cũng chào hỏi với người Hắc Nha, mặt mày hớn hở, sắc mặt vô cùng tốt.
Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng bất phàm này, biết được Dạ Kinh Đường nghỉ ngơi không tệ, nhưng không biết vì sao, sau khi nhìn thấy cây gậy hung ác, lại nhìn thấy Dạ Kinh Đường áo mũ chỉnh tề, trong lòng thấy đặc biệt cổ quái.
Mà Tuyền Cơ chân nhân bị Chim Chim ngậm váy kéo lại hất đầu, phát hiện Dạ Kinh Đường đi tới từ bên ngoài, cũng thu liễm dáng vẻ bất cần đời, bày ra tư thế cao nhân đắc đạo nên có, đi tới sau lưng Đông Phương Ly Nhân...