Chương 523. Chim Chim Không Phải Nô Lệ Sắc Đẹp
Ánh nắng tươi đẹp vẩy lên mái ngói cong cong của khách điếm, hai nữ tử đứng ở cổng, trên mặt đất hiện ra hai cái bóng uyển chuyển.
Đông Phương Ly Nhân mặc mãng bào uy nghiêm quý khí, dáng người cực cao, đường cong lại có chút hào khí, từ bên cạnh nhìn lại, hai chân cực kì thon dài, đường mông cong từ sau thắt lưng ngạo nghễ vươn lên như núi, nhìn lên thêm một chút là đầu rồng béo được tơ bạc phác hoạ lập thể, phối hợp rất có ý tứ, rất có vài phần lực áp bách của nữ vương.
Tuyền Cơ chân nhân đứng ở sau nửa bước, thân thể so với Đông Phương Ly Nhân, tương đối uyển chuyển, vòng eo tinh tế như liễu, bộ ngực sữa mềm mại một nắm, váy trắng tơ lụa như là sóng nước khiến cả người trông như không nhuốm bụi trần, nhưng trên váy có điểm mấy cánh hoa, cùng hồ lô rượu màu son treo bên hông, lại khiến cho cảm giác không quá đoan chính, có loại cảm giác khó phân chính tà.
Nếu như đổi lại bình thường, tư thế đứng của Tuyền Cơ chân nhân sẽ rất tùy ý, có khả năng hai tay trực tiếp ôm ngực, nghiêng người dựa vào trên khung cửa uống rượu.
Nhưng bởi vì người sắp gặp tương đối đặc biệt, lúc này Tuyền Cơ chân nhân vẫn là bày ra dáng vẻ “Đế sư”, hai tay duỗi thẳng bên hông, trên gương mặt xinh đẹp biểu lộ cảm giác cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt hòa thuận tường hòa, nhìn tựa như là nữ phu tử đức cao vọng trọng.
Dạ Kinh Đường đeo Ly Long Hoàn Thủ Đao trên lưng đi qua, xa xa đã trông thấy đôi sư đồ mê ăn này, trong lòng cảm thấy vẫn là Đại Ngây Ngốc nhìn càng có khí thế hơn.
Mà Tuyền Cơ chân nhân bởi vì vấn đề ăn mặc, dáng vẻ dù có đứng đắn, luôn cảm giác vẫn có chút yêu khí.
Nhưng mà những điều nhận xét này, khẳng định khó mà nói ra miệng.
Dạ Kinh Đường đi đến dưới bậc thang, dáng vẻ đoan chính chắp tay thi lễ:
“Điện hạ.”
“Chít chít...”
Chim Chim còn ngậm chân váy của Tuyền Cơ chân nhân kéo loạn, thấy Dạ Kinh Đường tới, lập tức bày ra bộ dáng đáng thương, đoán chừng là muốn Đường Đường hỗ trợ đánh tỷ tỷ vô lương tâm này.
“Miễn lễ.” Đông Phương Ly Nhân ở trước mặt sư tôn trước mặt, không dám biểu hiện quá thân mật với Dạ Kinh Đường, đường đường chính chính đưa tay giới thiệu:
“Vị này là Tuyền Cơ chân nhân, ân sư dạy dỗ bản vương, cao thủ tuyệt thế thứ sáu trong thiên hạ, ngươi có thể gọi là đế sư đại nhân, hoặc gọi Lục tiên tử giống người trong nha môn cũng được. Sư tôn, vị này là Dạ Kinh Đường Dạ công tử.”
Tuyền Cơ chân nhân có mười phần khí khái cao nhân, sắc mặt bình tĩnh khẽ vuốt cằm ra hiệu.
Dạ Kinh Đường từng được chứng kiến bộ dáng của Tuyền Cơ chân nhân động một chút lại chơi thoát hình tượng, nói thật rất khó nhìn tỷ tỷ cao thủ trước mặt này như bình thường, mà trước đây mấy ngày Tuyền Cơ chân nhân còn ôm hắn cọ, cuối cùng lại có chút mập mờ, khi gặp lại trong lòng rất cổ quái.
Dạ Kinh Đường quét nhìn Tuyền Cơ chân nhân một chút, đưa tay thi lễ:
“Gặp qua Lục tiên tử. Thuở nhỏ đã nghe nói đại danh của tiên tử, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không tầm thường.”
Đông Phương Ly Nhân cảm giác Dạ Kinh Đường thổi phồng như vậy, có chút qua loa, nói khẽ:
“Mười năm trước sư tôn mới đứng vào bát khôi, ngươi thuở nhỏ đã nghe thấy đại danh của qua sư tôn?”
Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt:
“Mười năm trước ta tám tuổi.'
Tám tuổi?
Đông Phương Ly Nhân biểu lộ có chút ngẩn ngơ, mặc dù nàng biết tuổi của Dạ Kinh Đường, nhưng Dạ Kinh Đường nhìn không chênh lệch nhiều với nàng, khí chất cũng trưởng thành, trong nội tâm luôn coi như người đồng lứa, nghe được Dạ Kinh Đường nói mười năm trước mới chỉ là con nít tám tuổi, khó tránh khỏi có chút không kịp phản ứng, dù sao tỷ tỷ mười năm trước đã đăng cơ làm hoàng đế, nàng đây không phải là trâu già gặm cỏ non...
Tính tình của Tuyền Cơ rộng rãi, cũng không có nhiều ý nghĩ cổ quái như Đông Phương Ly Nhân, chỉ cười nói:
“Dạ công tử thật đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Ha ha, đa tạ tiên tử khích lệ...'
Trong đáy lòng Dạ Kinh Đường cùng Tuyền Cơ chân nhân đều có chút xấu hổ, vì thế đối thoại vô cùng chính thức, trên cơ bản chính là nâng qua nâng lại, ngươi một câu ta một câu.
Tuyền Cơ chân nhân cảm thấy nói chuyện kiểu này có chút không có ý nghĩa, vì thế sau khi nói hai câu, cúi đầu nhìn về phía chim nhỏ vẫn đang phá nàng:
“Ta dẫn nó ra ngoài chơi, các ngươi nói chuyện đi.”
“Chít chít?”
Chim Chim dời về bên cạnh một chút, ra hiệu: Chim Chim thiết cốt tranh tranh, tuyệt đối không phải hạng chim nô lệ sắc đẹp...
“Ha ha ha ~ đi, dẫn ngươi đi ăn.”
Chim Chim sững sờ, nâng cánh lên, sau khi chào hỏi với tỷ tỷ đầu rồng béo, lung la lung lay nện bước chữ bát bước nhanh tới.
Dạ Kinh Đường sớm hiểu rõ tính tình của Chim Chim, sau khi lắc đầu đưa mắt nhìn một người một chim rời đi, bước lên bậc thang khách điếm.
Đông Phương Ly Nhân thấy sư tôn rời đi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng biểu tình lạnh lẽo cũng không hòa hoãn lại, làm bạn tiến vào đại sảnh cùng Dạ Kinh Đường làm bạn, đứng chắp tay, không nói một lời.