Chương 524. Ngài Làm Gì
Dạ Kinh Đường vốn định hỏi thăm tình huống trên núi, nhưng chưa kịp nói chuyện, đã phát hiện biểu lộ của Ngây Ngốc không quá vui vẻ, giống như có tư thế hưng sư vấn tội, không khỏi nghi hoặc:
“Điện hạ?”
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường đầy mặt mờ mịt, cau mày nói:
“Tối hôm qua ngươi làm cái gì, quên rồi?”
Tối hôm trước Dạ Kinh Đường cho Tam Nương ăn mặn, tình cảnh sau đó có lực trùng kích quá lớn, thật đúng là đã quên chuyện lúc trước. Ngây Ngốc nhắc lại, hắn mới nhớ tới chuyện “ác ôn”, bồi lễ nói:
“Hôm qua đầu óc có chút không tỉnh táo, đã mạo phạm, xin điện hạ chớ để ý.”
Đông Phương Ly Nhân lúc này mới hài lòng: “Biết sai là tốt. Nể tình ngươi bị thương vì việc công, chuyện ngày hôm qua sẽ bỏ qua, lần sau không thể như vậy nữa.”
Sau khi cho thấy xong thái độ, Đông Phương Ly Nhân quay đầu nhìn ra ngoài cửa, dò hỏi:
“Nhân vật lợi hại như sư ton, ngươi nhìn thấy mà không có chút ý nghĩ gì?”
“Ừm... Cảm giác rất tiên khí, độc lập giữa thiên địa, gió mát thoảng qua tuyết lan. Còn chuyện lợi hại, ta ngược lại thật sự không có nhìn ra, đoán chừng phải giao thủ luận bàn một chút, mới có thể cảm nhận được...
“Có cơ hội, bản vương sẽ nói với sư tôn việc này, cho ngươi cơ hội lĩnh giáo.”
Dạ Kinh Đường đối với chuyện luận bàn cùng cao thủ, khá cảm thấy hứng thú, nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Bổn Bôn bên người:
“Điện hạ, học xong Bá Vương Thương và Thính Phong Chưởng chưa?”
?
Đông Phương Ly Nhân lập tức giống như học sinh bị thầy giáo tra hỏi bài tập, sắc mặt có chút cứng đờ, vô thức đứng thẳng mấy phần:
“Bản vương khẳng định đã học xong, nhưng là... những ngày này công vụ bề bộn, thời gian luyện võ không nhiều...”
Dạ Kinh Đường nửa tin nửa ngờ: “Tập võ là chuyện lớn, không thể lười biếng, điện hạ cầm thương cho ta xem một chút.”
“...”
Đông Phương Ly Nhân nhìn chung quanh, thấy trong đại sảnh không có ai đứng ngoài quan sát, mới bước hai chân một trước một sau ra, hai tay nắm không khí, bày ra bộ dáng cầm thương tiêu chuẩn:
“Thế nào?”
Dạ Kinh Đường vây quanh Đông Phương Ly Nhân ra hình ra dáng, phát hiện —— cái này khác Minh Ngọc Lâu sao?
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường nhíu mày, nhẹ nhàng hít vào một hơi, đầu rồng béo căng thêm mấy phần, có chút không phục:
“Bản vương tập luyện theo ngươi dạy, còn sai xót hay sao?”
Dạ Kinh Đường đi ra phía sau, vịn tay Đông Phương Ly Nhân, nâng lên một chút, lại dùng chân đẩy mắt cá chân, trượt ra bên cạnh mấy phần, sau khi xác định tư thế không có vấn đề gì, hai tay vịn eo nàng, đung đưa trước sau.
Đông đông đông ~
Đông Phương Ly Nhân bị gợn sóng trận trận, nhánh hoa run rẩy, có chút nổi nóng:
“Ngươi dùng lực lắc lớn như thế, bản vương làm sao có thể dừng lại?”
“Tư thế chân của điện hạ không ổn. Ta tùy tiện lắc một chút đã thân hình bất ổn, nếu đối thủ một đao đập tới, không phải lập tức ngã xuống đất sao.”
Dạ Kinh Đường rất chăm chú, đi đến trước mặt nàng, chân đâm xuống đất, hai tay nắm không, bày ra bộ dáng cầm thương:
“Điện hạ lắc ta thử một chút.”
Đông Phương Ly Nhân dò xét Dạ Kinh Đường một chút, đi ra phía sau, hai tay đỡ lấy eo, lắc lư mấy lần.
Kết quả thịt bên hông Dạ Kinh Đường sẽ động, nhưng gân cốt bên trong, lại như khung đúc bằng sắt, vững vàng chống đỡ thân thể, dùng sức lắc eo, tay áo rủ xuống ngay cả một chút gợn sóng cũng không có.
“Như thế nào?”
“...”
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy quá chênh lệch, nghĩ nghĩ nắm tay lại đặt ở bên eo Dạ Kinh Đường, dùng pháp môn Thính Phong Chưởng, cảm giác được chi tiết cơ bắp phát lực, chậm rãi lại trượt lên cơ bụng...
?
Tinh khí tràn đầy của Dạ Kinh Đường còn chưa điều trị xong, bị hai tay Ngây Ngốc ôm eo sờ bụng, đầu rồng béo mềm mềm cũng dán trên lưng, lúc ấy hơi thở lập tức loạn.
Đông Phương Ly Nhân phát hiện Dạ Kinh Đường bất động như núi xuất hiện sơ hở, trong mắt lập tức đắc ý:
“Chỉ như thế?”
Dạ Kinh Đường hơi có vẻ bất đắc dĩ:
“Đây không giống...”
“Có cái gì không giống? Nam nhân cầm đao chặt ngươi, ngươi bất động như núi, nữ nhân câu dẫn trước rồi đánh lén, ngay cả đứng ngươi cũng đứng không vững?”
Đông Phương Ly Nhân ít khi có thể bắt lấy sơ hở của Dạ Kinh Đường, bày ra tư thái nghiêm khắc của thầy giáo, vỗ vai Dạ Kinh Đường.
“Đứng vững!”
Dạ Kinh Đường biết mình quả thật có vấn đề, nghĩ lại cưỡng chế tinh thần, muốn tâm lặng như nước.
Nhưng Đông Phương Ly Nhân cũng không có ý buông tha Dạ Kinh Đường, tay đè xuống cơ bụng, tiến đến trên bờ vai, thổi một hơi vào cổ Dạ Kinh Đường:
“Hô ~”
? !
Nửa người Dạ Kinh Đường đều tê dại, quay đầu sang:
“Điện hạ, ngươi làm cái gì?”
Đông Phương Ly Nhân bày ra bộ dáng nghiêm túc:
“Thử thách ngươi, không thì có thể làm cái gì? Ngươi ngay cả chút định lực ấy cũng không có? Đứng vững!”