Chương 525. Có Vấn Đề Sao?
Dạ Kinh Đường cũng không phải người chết, bị Ngây Ngốc trắng trợn câu dẫn hắn làm sao có thể tâm lặng như nước.
Nhưng mà Dạ Kinh Đường cảm thấy Ngây Ngốc nói cũng có đạo lý, chút thử thách nhỏ này còn gánh không được, về sau nếu là gặp gỡ yêu nữ không có ý tốt, chẳng phải hắn sẽ lập tức đánh mất đạo tâm, nghĩ lại không phản bác được, cố gắng ổn định tinh thần, mặc cho Ngây Ngốc đùa giỡn.
Ngộ tính võ học của Đông Phương Ly Nhân xác thực không sánh bằng Dạ Kinh Đường, nhưng bàn về ngộ tính dùng võ học cao thâm trên cán đao, có thể xưng tụng là thiên phú dị bẩm.
Thấy Dạ Kinh Đường còn muốn chống cự, Đông Phương Ly Nhân lập tức dùng Thính Phong Chưởng để cảm giác khí huyết thay đổi, vừa đứng sờ sờ hai ba cái, đã khiến hô hấp của Dạ Kinh Đường bất ổn, khí huyết xông loạn, dần dần hóa thân thành cây gậy ác ôn.
Cũng may loại tiết mục cấp trên khinh bạc thuộc hạ này không tiếp tục quá lâu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Bịch bịch bịch...
Ánh mắt Đông Phương Ly Nhân khẽ biến, vội vàng thu tay lại đứng thẳng, làm ra bộ dáng ăn nói có ý tứ hỏi thăm công chuyện.
Dạ Kinh Đường như trút được gánh nặng, quay người lại, đã thấy một người thuộc tổng bộ Hắc Nha, bước nhanh tới cửa, chắp tay thi lễ:
“Điện hạ, trên núi vừa mới truyền đến tin tức, Ô Vương trốn vào một sơn động, thân vệ dựa vào địa thế hiểm yếu để tử thủ, đã chắp cánh khó thoát. Điện hạ, chờ binh mã Trạch Châu áp tải người đến, hay là...”
Đông Phương Ly Nhân nhướng mày, nghe được tin này không mấy vui vẻ. Dù sao nàng đợi Dạ Kinh Đường đến sáng, bây giờ nhổ trại xuất phát cũng không đuổi kịp Ô Vương, nàng đưa người chạy từ Kiến Dương tới, đoạn đường xa xôi này không phải đã mất không công rồi?
Dạ Kinh Đường hiểu rõ tâm tư nhỏ của Đông Phương Ly Nhân, tự biết đã làm chậm trễ thời gian Ngây Ngốc đại nhân đi cọ công lao, mất bò mới lo làm chuồng nói:
“Nếu không bây giờ ta đưa theo cao thủ Hắc Nha và điện hạ qua đó? Hơn ba mươi dặm đường núi, không bao lâu là có thể đến, không chừng ta còn có thể ra tay chế trụ Bạch Tư Mệnh, cũng giảm thiểu lượng quan binh thương vong vì mạnh mẽ tiến công.”
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy chủ ý này không tệ, lúc này khởi hành nói:
“Đi thôi.”
...
——
Cùng lúc đó, trấn nhỏ bên bờ sông.
Buổi trưa mặt trời có chút nắng nóng, Tuyền Cơ chân nhân dọc theo chỗ thoáng mát trên đê chậm rãi đi dạo, đầu ngón tay lắc hồ lô rượu, thưởng thức quang cảnh sơn thanh thủy tú bên bờ sông.
Trên tường rào bên cạnh, Chim Chim đã được ăn no, nhảy bước nhỏ đi theo, ven đường không ngừng: “Chít chít chít chít ~” giống như đang nói: xem ra ngươi cũng có phần hiểu chuyện, Chim Chim tha thứ cho ngươi...
Tuyền Cơ chân nhân tất nhiên nghe không hiểu Chim Chim nói một mình, sau khi dọc theo bờ sông đi một đoạn, đường nhỏ bị tường vây ngăn cản, không tiện đi lại, Tuyền Cơ chân nhân chuẩn bị trở về.
Nhưng chưa kịp quay người, tai Tuyền Cơ chân nhân hơi động một chút, nghe được tiếng nói chuyện nhỏ bé xa xa:
“Đồ lót dâm đãng như thế, ta còn không dám mua, vậy mà ngươi chuẩn bị hẳn hai bộ...”
“Ngươi cho rằng ta muốn mua sao? Vương phu nhân giới thiệu nửa ngày, không tiện vả mặt người ta, mới cho nàng chút sinh ý thôi...”
“Sau khi trở về ngươi giúp ta làm mấy bộ, cái này của ngươi quá nhỏ, ta không mặc được...”
“Ngươi bự hơn ta bao nhiêu mà không mặc được?!”
...
Tiếng nói mặc dù rất nhỏ bé, ở lầu hai khách điếm nhỏ phía xa, nhưng với thính lực của Tuyền Cơ chân nhân, vẫn có thể nghe rõ, cảm thấy một tiếng nói thanh lãnh trong đó, cảm giác giống như đã từng quen biết.
Nàng đang muốn cẩn thận lắng nghe bỗng từ rất xa phía sau truyền đến một tiếng nói:
“Lục tiên tử!”
Tuyền Cơ chân nhân quay đầu lại, phát hiện khu vực trong trấn, có hơn mười bóng người nhảy lên trên đỉnh đầu, lao vùn vụt ra cửa trấn, đi đầu chính là Dạ Kinh Đường mặc một bộ đồ đen, Ly Nhân đi theo bên cạnh hắn.
Sau khi nhìn thấy nàng, Dạ Kinh Đường bỗng nhiên gia tốc, trong chớp mắt đã bay qua hơn nửa dãy phố, mở miệng nói với:
“Trên núi có chuyện, chúng ta nhanh đi qua đi.”
Tuyền Cơ chân nhân thấy phải rời khỏi, quay đầu nhìn về phía khách điếm nhỏ cách đó không xa, giống như rất muốn đi qua nhìn xem.
Dạ Kinh Đường thấy Tuyền Cơ chân nhân có hồ nghi, phi thân đến trước mặt nàng, lại cười nói:
“Bên trong là bằng hữu của ta, lần trước đã chữa thương cho Lục tiên tử. Chúng ta lên đường trước đi, chậm nữa là điện hạ sẽ không đuổi kịp.”
Bằng hữu...
Lần trước Tuyền Cơ chân nhân té xỉu, xác thực đã trộm nghe được tiếng nói chuyện của nữ tử, trong lòng bừng tỉnh, đoán chừng cảm giác đã từng quen biết có nguồn gốc từ đây, không hỏi nhiều nữa liền cùng Dạ Kinh Đường chạy tới bên cạnh Đông Phương Ly Nhân, trên đường dò hỏi:
“Ngươi đi ra ngoài làm việc, còn mang hai nữ tùy tùng theo bên cạnh à?”
Dạ Kinh Đường không tiện giải thích, liền chớp chớp mắt:
“Có vấn đề sao?”
“...”
Tuyền Cơ chân nhân cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là không phù hợp hình tượng “Sắc đẹp trước mặt bất vi sở động” của Dạ Kinh Đường thôi...