Chương 526. Cùng Vương Gia
Hai ngàn binh mã từ Bạch Túc trấn tới, đều là kỵ binh của Trạch Châu.
Bởi vì phải đi vào núi non trùng điệp lùng bắt, ngựa khó tiến vào, bèn để lại tất cả chiến mã ở doanh địa ngoài núi, được hơn trăm quân trông giữ, cách trấn nhỏ Tĩnh Vương ở trong vòng hơn mười dặm.
Giữa trưa, mấy chục binh lính, đi lại giữa hơn hai ngàn con chiến mã trong doanh địa, đút nước và cỏ khô.
Một dáng người to con như Quan võ, bước ra từ trong doanh trướng, đi nhanh tới trên quan đạo, xa xa hô to:
“Bái kiến sư bá. Sao sư bá bỗng nhiên tới Ô Châu?”
Bên ngoài doanh địa, Hiên Viên Hồng Chí đầu đội mũ rộng vành, đứng ở bóng râm trên quan đạo, nhìn thấy Quan võ ra, mở miệng nói:
“Ô Châu gần đây không yên ổn, ta tới xem một chút. Tình hình trên núi như thế nào?”
Trước mắt đội kỵ binh này, thuộc về Trấn Nam quân của Trạch Châu, Quân Sơn Đài là hào môn võ học đỉnh cấp của Trạch Châu, lại được triều đình phong Hầu, cao thủ Quân Sơn Đài thường được quân đội đặc biệt mời về dạy, đồ tử đồ tôn nhậm chức trong quân đội càng là nhiều vô số kể.
Quan Võ phần lớn học nghệ từ Quân Sơn Đài, mặc dù khi thành tài đã phải rời núi tự mưu sinh, chỉ là đồ đệ ký danh, nhưng quy củ võ học nặng, Quan Võ vô cùng kính sợ đối với Hiên Viên Hồng Chí, trả lời câu hỏi:
“Trinh sát vừa đưa tin tức tới, đã vây được Ô Vương, rất nhanh là có thể bắt được người...”
Tối hôm qua Hiên Viên Hồng Chí ra khỏi núi, lập tức phát hiện mấy trăm cấm quân tiến lên trên núi, lúc này tới đây, chỉ muốn tìm môn sinh nghe ngóng hướng đi của Dạ Kinh Đường, sau khi hàn huyên vài câu, lại hỏi:
“Tĩnh Vương cũng vào núi?'
“Hẳn là không, Tĩnh Vương dừng lại ở thị trấn đằng trước, cũng chưa hạ lệnh... Đúng rồi, Tĩnh Vương nói chúng ta chú ý người có tên Trương Văn Uyên, nói là có liên quan tới án mất tích của Hắc Nha, qua mệnh lệnh có thể thấy chuyện này rất quan trọng, sư bá có biết người này không?”
Trương Văn Uyên...
Hiên Viên Hồng Chí hơi có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới tiểu tử ngồi chờ ngoài Loan Thủy trấn, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
“Chưa nghe nói qua. Ô Châu không yên ổn, Tĩnh Vương tới đây chỉ sợ không an toàn, bên người dẫn theo những cao thủ nào? ngươi có biết không.”
“Không rõ, ta đoán cũng khá nhiều...'
...
Sau khi hỏi thăm một lát, Hiên Viên Hồng Chí tạm biệt quan võ, đi vào trong rừng cây.
Diêu Văn Trung vẫn luôn đứng trong rừng nghe lén, lúc này mới nói:
“Hơn hai mươi năm trước Trương Văn Uyên đã rời khỏi Quân Sơn Đài, cũng không có bản lĩnh gì, tại sao Tĩnh Vương lại hạ lệnh cho quan binh chú ý?”
Hiên Viên Hồng Chí suy tư một chút: “Tĩnh Vương quyền cao chức trọng, không có khả năng chỉ chú ý đến một tên thất phu giang hồ, có thể đặc biệt hạ lệnh tìm kiếm, tất nhiên là có người nhờ Tĩnh Vương coi trọng việc này... Đi đến Loan Thủy trấn hỏi một chút, nhìn xem là ai đang giúp tiểu tử kia tìm cha.”
Diêu Văn Trung trở mình lên ngựa, suy nghĩ một chút nói:
“Trương Văn Uyên năm đó bởi vì chuyện của Trịnh Phong, mới rời khỏi Quân Sơn Đài. Nếu để quan binh tìm được, Dạ Kinh Đường có khả năng tự mình đưa người đến Loan Thủy trấn, để phụ tử bọn hắn đoàn tụ... Ngươi liên hệ nhân thủ như thế nào rồi?”
“Tin đã đưa ra ngoài, ở Trạch Châu liên hệ được năm đao thủ có nội tình không tệ, đều là người muốn tiền không muốn mạng, thêm ngươi và ta, phục kích mười phần chắc chín. Nhưng chờ bọn hắn chạy tới, chỉ sợ không kịp, mà nếu Dạ Kinh Đường mang theo cao thủ Hắc Nha cùng đi, khả năng sẽ xảy ra sự cố...”
“Trước tiên sắp xếp bố cục xong, tùy cơ ứng biến đi...”
...
Trong khi giao lưu, hai con ngựa chạy nhanh dọc quan đạo...
Giữa trưa.
Một nhóm hơn mười người lao vùn vụt qua núi non trùng điệp, tiến vào sâu trong dãy núi, hôm qua Dạ Kinh Đường đã tới đây, nên chuyến đi hôm nay do hắn đảm nhiệm đi trước dẫn đường.
Hơn ba mươi dặm đường núi, đối với người võ nghệ cao cường mà nói cũng không tính là xa, nhưng trên đường trèo đèo lội suối cũng tương đối vất vả, dưới tình huống chưa quen thuộc đường xá, đạp hụt, giẫm trượt là điều rất bình thường.
Dạ Kinh Đường thấy Đông Phương Ly Nhân bước chân đi theo hắn có chút phí sức, vốn định làm hết chức trách của thiếp thân thị vệ, cõng Ngây Ngốc đi đường.
Nhưng Đông Phương Ly Nhân ở trước mặt thuộc hạ, nào dám ghé lên lưng nam nhân, chỉ lặng lẽ lôi kéo cổ tay Tuyền Cơ chân nhân, để sư tôn hỗ trợ, để tránh nhất thời vô ý ngã mất mặt trước mặt mọi người.
Phi nhanh trong núi hoang không bao lâu, mấy người đi tới cạnh Phục Long Động, binh thuốc lớn còn lẻ loi trơ trọi đặt ở trong rừng cây, mà thi thể Quan Ngọc Giáp, bởi vì là danh nhân giang hồ Ô Châu, đã bị quan binh khiêng đi.
Lại đi sâu vào trong núi bốn năm dặm, có thể nhìn thấy không ít mũi tên, khôi giáp binh khí bị vứt bỏ, mà doanh địa hai ngàn binh mã tạm thời thì ở ngay bên cạnh, bên trong có hơn trăm thương binh, thân vệ Ô Vương đầu hàng và tùy tùng bị bắt đều tạm thời giam giữ ở chỗ này.