Chương 527. Ô Vương
Dạ Kinh Đường đi vào trong doanh địa hỏi thăm, biết được khi Ô Vương đưa theo thân vệ sĩ lẩn trốn đã bị mũi tên đi lạc làm bị thương, chạy trốn lên trên Hoàng Thạch Lĩnh.
Hơn một ngàn binh lính đã vây quanh Hoàng Thạch Lĩnh, nhưng bởi vì Hoàng Thạch Lĩnh là một chỗ chỗ ẩn thân khác mà Ô Vương chuẩn bị trước đó, sớm đã xây dựng thiết kế phòng ngự, một người giữ ải vạn người không thể qua, trước mắt tướng lĩnh dẫn đội vẫn đang thử chiêu hàng.
Về phần trên trăm người bị Ô Vương bắt đi thí nghiệm thuốc. hôm qua quân mã triển khai vây quét, Ô Vương căn bản không rảnh quản những người này, phần lớn người vì tránh né thảm hoạ chiến tranh, đều thừa dịp loạn trốn vào rừng núi, chưa kịp đi tìm.
Sau khi Dạ Kinh Đường biết được những thông tin này, tạm thời cũng chỉ có thể đặt suy nghĩ trên người Ô Vương, một đường cùng Đông Phương Ly Nhân tới Hoàng Thạch Lĩnh.
Dưới ánh mặt trời chói chang, gần ngàn quan binh cầm trong tay cung nỏ mạnh mẽ, tản ra vây xung quanh Hoàng Thạch Lĩnh.
Hoàn cảnh địa lý của Hoàng Thạch Lĩnh rất đặc biệt, bốn phía đều là vách núi dốc đứng, con đường duy nhất thông lên trên núi, là con đường Ô Vương phái người mở. Đó là một con đường hẹp quanh co, trên đường nhiều bước ngoặt, mũi tên từ phía dưới căn bản bắn không đến, chỉ cần một người một thương canh giữ ở chỗ khúc quanh, cho dù có thiên quân vạn mã cũng đừng hòng đánh lên núi.
Trong quân ngũ Trạch Châu không thiếu người có khinh công tốt, nhưng trên dãy núi còn một Bạch Tư Mệnh, ba người năm người cao thủ xông lên cũng không khác đi nộp mạng là mấy, hơn một ngàn quan binh đi tiêu diệt Ô Vương đến đây đều phải bó tay không có cách, chỉ có thể vây chết Hoàng Thạch Lĩnh, phòng ngừa Ô Vương phá vây, một quan võ đứng dưới núi, cao giọng hô to:
“Đường đường là thân vương Đại Ngụy, con trai trưởng của Thái tổ, muốn chết cũng nên để triều đình ban thưởng lụa trắng treo cổ tự tử, giữ lại chút thể diện được toàn thây...”
“Thời tiết tháng sáu nóng như vậy, nếu ngài chết ở trên núi, chúng ta chỉ có thể cắt bỏ đầu ngài bôi vôi mang về Vân An, chờ khi triều thần nhìn thấy, đoán chừng đã có giòi, hôi thối không ngửi được...”
Lần chiêu hàng này rất không hợp thói thường, nhưng hiệu quả quả thật không tệ.
Bên trên Hoàng Thạch Lĩnh, sâu trong một sơn động tự nhiên, cắm hai bó đuốc.
Bốn tên thân vệ tử sĩ bị thương, ngồi dựa vào vách đá, hai mắt vô thần nhìn binh khí trong tay.
Ô Vương Đông Phương Hằng, trong mấy ngày ngắn ngủi cơ hồ đã già đi mười mấy tuổi, tóc hoa râm, trong tay cầm theo một thanh bảo kiếm khảm nạm châu ngọc, mấy lần nâng lên đặt trên cổ, nghe được những lời dưới núi vọng lên, lại ngừng lại.
Ô Vương cảm thấy bản thân là một người hào hùng, vì không để hoàng vị Đông Phương thị rơi vào tay họ khác mới tạo phản, thời vận không đủ nên thất bại, muốn thống thống khoái khoái tự vẫn, không cúi đầu trước Nữ Đế, như vậy trên sử sách đời sau, đoán chừng còn có thể lưu lại cái danh 'Tính tình cương liệt'.
Nhưng quan võ bên ngoài nói cũng có đạo lý, hắn là con trai trưởng của Thái tổ, thúc thúc của Nữ Đế đương triều, cho dù phạm vào tội mưu phản, cũng nên chừa cho hắn toàn thây an táng, hiện tại chết đi, quan binh cắt mất đầu hắn, đầu một nơi thân một nẻo, còn thối hoắc để triều thần vây xem, chết vậy thực sự quá không có thể diện...
Bên cạnh Ô Vương, Bạch Tư Mệnh mặc văn bào nhuốm máu, ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt coi như bình tĩnh, thấy Ô Vương không dám tự vẫn, mở miệng nói:
“Giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt. Trong thời gian ngắn quan binh không đánh được, chờ khi trời tối, ta đưa điện hạ phá vây, chạy về hướng Bắc Lương. Lấy thân phận của điện hạ, triều đình Bắc Lương tất nhiên sẽ che chở...”
Trương Cảnh Lâm ngồi ở bên cạnh, nghe vậy lắc đầu:
“Hai triều vừa thông thương không lâu, điện hạ đối Bắc Lương mà nói, tác dụng không lớn, bỏ chạy tới Bắc Lương, rất có thể sẽ bị Bắc Lương thuận nước đẩy thuyền trả lại. Nếu có thể đi ngang qua hai nước, chạy trốn tới Thiên Lang Hồ Tây Bắc, còn có khả năng đông sơn tái khởi.”
Đôi mắt Đông Phương Hằng giật giật, dưới sự cầu sinh thôi thúc, nói:
“Đổi lại vài chục năm trước, Thiên Lang thiết kỵ vẫn còn, bản vương còn có thể Đông Sơn tái khởi. Bây giờ Tây Hải chư bộ chỉ là năm bè bảy mảng, đi qua được cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, còn không bằng đi đầu quân cho Bình Thiên Giáo.”
Trương Cảnh Lâm lắc đầu nói: “Bình Thiên Giáo ở Nam Cương Đại Ngụy, bên kia không có chiến mã, binh dù nhiều cũng chỉ là lính tốt, thủ thành thì dư xài, nhưng muốn nam chinh bắc chiến đánh thiên hạ, từ xưa đến nay đều không ai thành công.
“Mà Tây Hải chư bộ thì không giống vậy, dân phong cuồng dã, võ đức dồi dào, phụ nữ trẻ em hay người già đều có thể mặc giáp cài cung, lại thiện chiến, chỉ cần có người có thể bện các bộ lạc thành một sợi dây thừng, kiếm ra ba vạn thiết kỵ Thiên Lang, đủ để ở giữa hai triều phân cương tự lập...”
Ô Vương biết địa lý nam bắc khác biệt, cau mày nói:
“Tây Hải chư bộ đã sớm tan rã, Bắc Lương chiếm đoạt mấy chục năm, vẫn không thể để Tây Hải chư bộ hoàn toàn quy phục, bản vương qua đó, làm thế nào để đám người Tây Bắc man di kia nghe lệnh bản vương?”