Chương 528. Thủy Nhi Cô Nương
“Thiên Lang Hồ là thánh địa Tây Hải, mà Thiên Lang Châu được Tây Hải chư bộ coi là vật thần ban cho. Lão phu tái hiện lại Thiên Lang Châu, điện hạ qua đó chỉ cần tìm thủ lĩnh đại bộ lạc, dâng lên châu này...”
?
Bạch Tư Mệnh nghe đến đó, không nhịn được nói:
“Sau đó thủ lĩnh ăn vào, chết bất đắc kỳ tử, bọn chúng lập tức loạn đao phân thây chúng ta?”
Trương Cảnh Lâm tự tin nói:
“Thiên Lang Châu của lão phu, tuyệt đối là thật, Quan Ngọc Giáp bạo thể mà chết, tất nhiên là do trọng thương chưa lành, nếu như Bạch tiên sinh ăn vào, khẳng định...”
“Khẳng định không sống tới hiện tại.”
Bạch Tư Mệnh đã chứng kiến cái chết oanh oanh liệt liệt của Quan Ngọc Giáp, trong lòng có định kiến với Thiên Lang Châu: vật này chính là Bạo Thể Đan, người nào tin người đó là đồ đần.
Nếu không phải y thuật của Trương Cảnh Lâm xác thực bá đạo, là vốn liếng bảo mệnh của bọn hắn, không thì hắn phải để Trương Cảnh Lâm thử một chút Thiên Lang Châu đến cùng có bao nhiêu bá đạo.
Đám người hàn huyên vài câu, ý nghĩ lúc đầu đưa ra, cũng bị dục vọng cầu sinh bỏ đi, bắt đầu ngươi một câu ta một câu, thương thảo biện pháp phá vòng vây.
Nhưng vừa trò chuyện không bao lâu, thân binh canh gác trên dãy núi bước nhanh chạy vào:
“Không xong, Tĩnh Vương hình như đưa theo không ít cao thủ tới đây, chuẩn bị cường công...”
Bạch Tư Mệnh nghe thấy lời này, trong lòng hơi hồi hộp một chút, biết lần này thật sự tai kiếp khó thoát.
Nếu như chỉ là quan binh bình thường, ỷ vào nơi hiểm yếu tử thủ, đến tối lại mang theo Ô Vương một mình phá vây thì còn có khả năng.
Mà Tĩnh Vương đưa theo cao thủ triều đình tới, chỉ dựa vào một vách núi, sáu bảy thân binh, căn bản không có khả năng giữ vững, không nói người khác, một mình Dạ Kinh Đường đã đủ khiến bọn hắn ăn đủ.
Ô Vương bị bắt lại, có thể sẽ được một cái chết không đau, nhưng thủ hạ tử sĩ bọn họ chắc chắn không phải lăng trì thì là ngũ mã phanh thây.
Bạch Tư Mệnh mắt thấy chạy trốn vô vọng, chết tâm, sau khi im lặng, đứng dậy:
“Ta đi ra xem một chút, nếu tình thế không ổn... Điện hạ tự mình định đoạt đi hay ở đi.”
Nói xong ngữ điệu tuyệt mệnh, Bạch Tư Mệnh sửa sang lại áo bào, nhanh chân đi về hướng cửa ra của sơn động, nghĩ muốn ở đây chiến một trận cuối cùng, thể hiện ra một chút phong độ tuyệt thế võ phu đỉnh phong nên có, chết cũng muốn chết như một kiêu hùng.
Cùng lúc đó, dưới dãy núi.
Dạ Kinh Đường liên hệ với quan võ chiêu hàng xong, biết được trên núi chỉ còn lại bảy tám binh tốt rải rác, Trương Cảnh Lâm hình như còn sống, tất nhiên không thể ngốc ở dưới chân núi, vạn nhất Ô Vương chuẩn bị tự vẫn, thuận tay làm thịt Trương Cảnh Lâm, đối Đại Ngụy mà nói là một tổn thất lớn.
Vì thế sau khi xác định rõ tình thế, Dạ Kinh Đường xin mệnh lệnh, tự mình lên Hoàng Thạch Lĩnh đàm phán cùng Ô Vương.
Đông Phương Ly Nhân vất vả chạy tới đây, khẳng định phải phái thủ hạ làm chút chuyện gì đó, đối với chuyện này tất nhiên đồng ý, nhưng vì cân nhắc an toàn, vẫn ra lệnh:
“Sư tôn, ngươi cùng Dạ Kinh Đường đi lên đi. Thấy tình hình không ổn thì lấy tự vệ làm chủ, không nhất thiết phải để Ô Vương còn sống.”
Tuyền Cơ chân nhân đang lo đứng dưới doanh địa làm bình hoa không thú vị, nghe đươc phân phó trực tiếp đi về hướng Hoàng Thạch Lĩnh:
“Dạ công tử, đi thôi.”
Dạ Kinh Đường thân mặc quan bào màu đen, lưng đeo bội đao đi sau Tuyền Cơ chân nhân, đợi khi cách binh mã phía sau khá xa, mới mở miệng hỏi thăm:
“Thủy nhi cô nương, thương thế của ngươi thế nào rồi?”
Tuyền Cơ chân nhân đi bộ nhàn nhã, đi đến một đường hẹp quanh co chỉ một người qua được, khẽ cười nói:
“Ngươi trước kia gọi ta là tiên tử, sau đó lại đổi giọng gọi Thủy nhi, công tử là có ý gì?”
Bởi vì con đường quá chật hẹp, Dạ Kinh Đường chỉ có thể đi sau Tuyền Cơ chân nhân, ánh mắt không tiện đặt trên dáng dấp mông eo yểu điệu của nàng, đành ngẩng đầu nhìn bên trên:
“Thủy nhi cô nương, gọi 'Tiền bối' thì có chút lớn tuổi, cho phép ta gọi như vậy, ta tất nhiên phải gọi như vậy. Còn tiên tử, ta nhìn cô nương cũng không giống thần tiên, gọi tiên tử cái gì, cảm giác... ừm... có chút lạ.”
Tuyền Cơ chân nhân biết hình tượng mình ở trong lòng Dạ Kinh Đường đã sớm sập, không còn lòng kính sợ đối với nàng.
Vì kéo lại hình tượng, Tuyền Cơ chân nhân quyết định giả bộ một chút, giày thêu điểm nhẹ mặt đất.
Bá!
Dưới cái nhìn chăm chú của gần ngàn quan binh, một nữ tử mặc bộ váy trắng tuyết xuất trần, không thấy nàng phát lực, thân hình bỗng nhiên phóng lên tận trời, cơ hồ trong nháy mắt, đã tới góc rẽ trên đỉnh vách đá.
Chỗ ngoặt phía sau, ẩn núp hai tên thân vệ của Ô Vương, vốn đang len lén quan sát tình huống dưới vách đá dựng đứng, chưa kịp phản ứng, nữ tử áo trắng đã trực tiếp đến trước mặt, tiếp theo.
Thùng thùng ~