Chương 529. Chậm Đã
Tuyền Cơ chân nhân dùng vỏ kiếm màu trắng tuyết hời hợt điểm huyệt, hai tên thân vệ của Ô Vương lập tức mở to mắt chấn kinh, mờ mịt ngã oặt trên đường hẹp quanh co.
Đông Phương Ly Nhân xa xa đứng nhìn, thấy cảnh này kích động như gặp thiên nhân, nhưng sùng bái ở đáy mắt chưa hiển hiện, đã phát hiện Dạ Kinh Đường theo ở phía sau, thân hình nhẹ nhàng vọt lên, mũi chân điểm nhẹ trên vách núi đá và cành lá, trong giây lát đã nhảy lên dãy núi, đáp xuống bên cạnh Tuyền Cơ chân nhân, ven đường không tiếng động, tựa như một mảnh lá cây màu đen được gió thổi lên.
“Ồ...”
Hắc Nha tổng bộ đứng ở phía sau, cũng coi như quen biết với Dạ Kinh Đường, nhìn thấy Dạ Kinh Đường vậy mà có thể khoe khoang khinh công trước mặt Tuyền Cơ chân nhân, thậm chí còn mỗi người mỗi vẻ không thua kém, đáy mắt lúc này cũng không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc, còn hai mắt Đông Phương Ly Nhân thì trực tiếp lấp lánh như ánh sao.
Tuyền Cơ chân nhân quay đầu, nhìn thấy phong thái của Dạ Kinh Đường phiêu nhiên như tiên, cúi đầu nhìn vách núi cao mấy chục trượng một chút, đáy mắt cũng hiện lên dị sắc:
“Ngươi...”
“Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Chết đuối đều sẽ sợ nước, phải tự kiềm chế võ dũng, mạnh mẽ lao tới cũng không phải thói quen gì tốt.”
“...”
Mục đích khoe khoang của Tuyền Cơ chân nhân không đạt thành, còn bị Dạ Kinh Đường dạy dỗ ngược lại một trận, đáy lòng tất nhiên không mấy vui vẻ, mạnh miệng nói:
“Mấy tên vô danh tiểu tốt thôi, quá cẩn thận chặt chẽ sẽ chỉ lãng phí thời gian.”
Dạ Kinh Đường âm thầm lắc đầu, trong lòng chỉ cảm thấy Thủy nhi tỷ tỷ còn không lớn bằng Ngây Ngốc, Ngây Ngốc chí ít còn tự hiểu lấy mình, sẽ không chơi đến xảy ra chuyện, còn tỷ tỷ này hoàn toàn là 'Ta lỗ vốn, nhưng quyết không nhận, còn dạy mãi không sửa', ngày nào đó tự khiến bản thân sảy ra chuyện cũng không có gì lạ.
Hai người nhảy lên dãy núi, lập tức đi tới cửa hang nơi Ô Vương ẩn thân.
Bạch Tư Mệnh ôm ý nghĩ 'Thống thống khoái khoái đánh một trận, chết oanh oanh liệt liệt', từ sơn động đi ra, vừa mới quay người, đã nhìn thấy hai bóng người đi tới từ chỗ ngoặt đường hẹp quanh co.
Phía sau là Dạ Đại Diêm Vương từng có vài lần duyên phận gặp gỡ, đủ để đảm nhiệm làm đối thủ trận chiến cuối cùng đời này của hắn.
Phía trước là một nữ tử áo trắng...
? !
Bạch Tư Mệnh bi thương, khuôn mặt quyết liệt bỗng nhiên nhăn lại, vốn định nhanh chóng lùi về sơn động, nhưng ngay sau đó liền kịp thời phản ứng lại: Tuyền Cơ chân nhân tự mình chặn cửa, đây con mẹ nó có thể tránh chỗ nào ?
Sắc mặt Bạch Tư Mệnh cứng ngắc, sợ Tuyền Cơ chân nhân đưa tay chém hắn, phản ứng đầu tiên chính là gấp giọng nói:
“Chậm đã!”
Tuyền Cơ chân nhân còn đang phân biệt nam tử toàn thân bẩn thỉu phía trước này là ai, thấy đối phương trực tiếp mở miệng cầu xin tha thứ nên không có động thủ, không nhanh không chậm đi về phía trước:
“Ngươi là Bạch Tư Mệnh? Sao lại mặc áo đỏ? Đưa tay chịu trói, cũng bớt phải chịu nỗi khổ da thịt.”
Bạch Tư Mệnh trên thân nhiễm phải máu của Quan Ngọc Giáp, quả thực có chút chật vật, nhưng ở dưới tuyệt cảnh, khí thế vẫn có đủ, đứng chắp tay nói:
“Tội mưu phản, dù sao cũng phải chết, triều đình không có khả năng đặc xá. Bạch mỗ đã đi đến con đường này, há lại khúm núm trước khi chết!”
Tuyền Cơ chân nhân khẽ vuốt cằm:
“Là một nam tử hán.”
Chuẩn bị rút kiếm.
“Chậm đã!”
Bạch Tư Mệnh đưa tay ngăn lại, ánh mắt ngũ vị tạp trần:
“Có thể chết ở dưới tay đế sư, đúng là vinh hạnh của Bạch mỗ, nhưng Bạch mỗ với đế sư đại nhân thực lực cách nhau quá xa, giao thủ với nhau, so với vươn cổ cho ngươi giết cũng không khác là mấy. Không biết đế sư đại nhân có thể cho Bạch mỗ một cái cơ hội hay không, để Bạch mỗ đánh một trận thống khoái cùng Dạ đại nhân?
“Dạ đại nhân đuổi đánh tới cùng, trước tiên ở kinh thành phá hư mưu đồ của thế tử điện hạ, lại khiến cho vương gia lưu lạc đến tận tình cảnh này, Bạch mỗ làm môn khách, nhận hậu đãi của vương gia, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa giao thủ qua với Dạ đại nhân, thực sự thẹn với vương gia, chết cũng không cách nào nhắm mắt.”
Tuyền Cơ chân nhân thấy đối phương cùng đường mạt lộ, muốn chọn kiểu chết thể diện một chút, cũng không quá cay nghiệt, xoay người tựa trên vách núi đá, nhường đường cho Dạ Kinh Đường:
“Giao cho ngươi.”
Dạ Kinh Đường nghiêng người sát gần vạt áo của Tuyền Cơ chân nhân đi qua đường hẹp quanh co, nhìn về phía ánh mắt đầy bi tráng của Bạch Tư Mệnh:
“Ngươi không dùng binh khí sao?”
Bạch Tư Mệnh nhẹ nhàng hít vào một hơi, mắt nhìn mây trôi trên trời, hơi nâng tay phải lên:
“Bạch mỗ không môn không phái, tự học thành tài, lúc tuổi nhỏ ngưỡng mộ lão Quyền Khôi Liễu Thiên Sanh, tham khảo chưởng công, tự sáng tạo 'Phi Vân chưởng' . Dạ đại nhân có thể đọ sức cùng Quan Ngọc Giáp, công phu quyền cước hẳn là không chênh lệch nhiều, có dám cùng Bạch mỗ đọ tay?”
Dạ Kinh Đường thấy vậy cởi bội đao xuống, đưa cho Tuyền Cơ chân nhân phía sau, khoảng cách hai người khoảng mười trượng, nâng tay phải lên ngoắc ngoắc.