Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 530 - Chương 530 - Đừng Đừng Đừng

Chương 530 - Đừng Đừng Đừng
Chương 530 - Đừng Đừng Đừng

Chương 530. Đừng Đừng Đừng

Hô ~

Một trận gió núi thổi qua, trên vách đá lâm vào tĩnh mịch.

Hai đỉnh tiêm cao thủ, trên đường hẹp quanh co rộng hai thước, đứng vững hai đầu, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí dần dần lâm vào căng thẳng.

Những ngày này Bạch Tư Mệnh đã được chứng kiến Dạ Kinh Đường ra tay, hiểu rõ thực lực của Dạ Kinh Đường, đại khái mạnh hơn hắn hai thành, nếu như đối phương dùng binh khí, hắn không có chút phần thắng nào, nhưng so đấu quyền cước với nhau, hắn có tự tin có thể đánh ngang nhau, tình thế kinh thiên động địa, dù cuối cùng chiến tử, chí ít cũng có thể thể hiện ra phong thái nên có của đệ nhất cao thủ dưới trướng Ô Vương!

“Dạ đại nhân nhìn cho kỹ!”

Hai mắt Bạch Tư Mệnh cực kì chuyên chú, tay phải nhẹ giơ lên, năm ngón tay xẹt qua trước người, quỹ tích mang theo luật vận đặc biệt, sau khi nhìn chăm chú Dạ Kinh Đường một lát, chân phải lặng yên bước lên phía trước một bước!

Bành ~

Trên vách núi tĩnh mịch, bỗng nhiên truyền ra một tiếng sấm rền trầm đục.

Chân phải Dạ Kinh Đường khẽ động, thân hình như muốn đánh vỡ mười trượng gió núi, lúc dừng bước chân trái phía trước, cất bước dài, tay phải nắm chặt áo bào trong nháy mắt phồng lên, tiếp theo như một pháo công thành, lập tức đưa đến trước mặt Bạch Tư Mệnh.

? ? !

Con ngươi Bạch Tư Mệnh bỗng nhiên co rụt lại, chưa kịp phản ứng, nắm đấm ở trước mắt đã đột nhiên phóng lớn!

Dạ Kinh Đường toàn lực đánh ra một quyền, phát hiện Bạch Tư Mệnh không nhúc nhích 'Thản nhiên chịu chết', liền dừng lại nắm đấm đủ để đập nát nửa người đối thủ, cách chóp mũi Bạch Tư Mệnh nửa tấc.

Mặc dù pháp quyền đã dừng lại, nhưng khí kình mênh mông bên trong nắm đấm, vẫn như thác lũ đổ xuống.

Ầm ầm ~

Dưới quyền phong cuồng bạo, búi tóc trên đầu Bạch Tư Mệnh trực tiếp nổ tung, tóc dài đầy đầu bay thẳng ra sau gáy, ngay cả da thịt trên mặt cũng kịch liệt rung động, nhìn thoáng qua còn tưởng là kẻ ngốc.

Trong mắt người ngoài, chỉ thấy trên vách núi vang lên một tiếng sấm rền, chờ khi tất cả mọi người thấy rõ, Dạ Kinh Đường mặc một bộ đồ đen, đã đứng ở trước mặt Bạch Tư Mệnh, giữ nguyên nắm đấm xông tới không nhúc nhích tí nào.

Bạch Tư Mệnh giơ tay phải lên, cũng là như thế.

Dạ Kinh Đường thấy Bạch Tư Mệnh không có phản ứng, cau mày nói:

“Ngươi có ý tứ gì? Muốn chết trên tay ta?”

“...”

Tóc dài Bạch Tư Mệnh bay ra rơi xuống, sững sờ nhìn Dạ Kinh Đường ở trước mặt, nhẫn nhịn nửa ngày, ánh mắt mới hóa thành không thể tưởng tượng nổi:

“Ngươi... Ngươi làm sao có thể...”

Nói đến đây, Bạch Tư Mệnh chợt nhớ tới một chuyện: Hôm qua 'Thiên Lang Châu' nhét vào trong binh thuốc, bị Dạ Kinh Đường cướp đi, sau đó thực lực Dạ Kinh Đường lập tức tăng vọt đến mức này...

Thiên Lang Châu chẳng lẽ lại thật sự dùng được?!

Không đúng, khẳng định dùng được, nếu không hắn không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi một đêm đã trưởng thành đến thế này!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Bạch Tư Mệnh ngũ vị tạp trần, khó tin và hối tiếc không kịp đan xen!

Mắt thấy Dạ Kinh Đường dừng tay, Bạch Tư Mệnh phản ứng cực nhanh, nhanh chóng lui về sau đi, trong tay áo trượt ra một viên Thiên Lang Châu, trực tiếp chụp về phía cánh tay!

“Hả?!”

Dạ Kinh Đường thấy Bạch Tư Mệnh quyết tâm tự sát, ánh mắt đột biến, lúc này đưa tay ngăn lại cổ tay Bạch Tư Mệnh, cướp đoạt Thiên Lang Châu:

“Đừng đừng đừng...”

Bạch Tư Mệnh có chút cuồng loạn, cầm Thiên Lang Châu đấu Thái Cực Thôi Thủ cùng Dạ Kinh Đường, phẫn nộ nói:

“Dạ đại nhân! Ngươi đã nhặt được lợi lớn, không thể để Bạch mỗ cũng uống thuốc, đường đường chính chính đánh một trận với ngươi?”

“Ngươi không dùng được...”

“Tại sao ta không dùng được? Dạ đại nhân cũng là đại hiệp, muốn diệt cả nguyện vọng của người sắp chết, không cảm thấy không có võ đức sao...”

Ba ba ba ~

Hai người nhanh chóng đẩy tay qua lại trên đường hẹp quanh co, Bạch Tư Mệnh có ý làm vỡ Thiên Lang Châu, Dạ Kinh Đường thì hết sức ngăn cản.

Tuyền Cơ chân nhân đứng phía sau, ánh mắt không hiểu, ngẫm lại lách mình tiến lên, vỏ kiếm xông ra từ dưới nách Dạ Kinh Đường, tinh chuẩn không sai điểm trên ngực Bạch Tư Mệnh.

Bụp!

Động tác Bạch Tư Mệnh im bặt dừng lại, sau đó ánh mắt tràn đầy không cam lòng cùng bi phẫn, chậm rãi ngã xuống, nhìn bộ dáng là cảm thấy hai đỉnh tiêm cao thủ, rõ ràng thực lực vượt xa hắn, mà ngay cả cơ hội cắn thuốc cũng không cho hắn, quá không phải người.

Sau khi Tuyền Cơ chân nhân điểm huyệt Bạch Tư Mệnh, nhíu mày nói:

“Ngươi đang làm gì?”

Dạ Kinh Đường hơi nhún vai: “Phòng ngừa hắn tự vẫn. Lại nói Ô Vương mời chào những cao thủ này tự nhiên là không tạo phản được, bản lĩnh một tên lợi hai hơn so với một tên, sống đến bây giờ mới thất bại, thật không dễ dàng a...”

...

Bình Luận (0)
Comment